LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 102
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ đến Hoa Sách ba ngày, mỗi lần đều bị cô nàng Tiểu Trần đuổi đi với những lí do khác nhau.
- Hôm kia là ra ngoài, hôm qua là đi cố vấn tận nơi, còn hôm nay là gì? - Thẩm Mộ cười tủm tỉm mở miệng.
Tiểu Trần thanh thanh giọng: "Hôm nay là nghỉ bệnh."
- Nghỉ bệnh? - Thẩm Mộ lo lắng hỏi.
Tiểu Trần trịnh trọng gật đầu.
Khương Vu là thật sự bị bệnh.
Sốt cao, nóng đến choáng váng, mơ màng, dậy khỏi giường cũng không nổi.
Hẳn là do hai ly vang đỏ hôm đó mở đầu, mấy ngày nay Khương Vu đều mượn rượu mà chịu đựng đến khuya. Độ ấm ở nơi này không thể so với trong nhà Khương Vu và Thẩm Mộ, để lâu quá không ai ở là sẽ bị cắt điện, nước và khí đốt sưởi ấm. Đột nhiên dọn vào ở tạm, điện nước còn dễ giải quyết, nhưng giữ ấm chỉ có thể trông vào các thiết bị bằng điện, miếng dán giữ nhiệt cùng quần áo chống lạnh. Khương Vu ngồi trước máy tính quá lâu, phòng vốn lạnh mà cô còn gắng gượng không nhúc nhích. Lúc bận rộn công việc còn chưa thấy gì, nhưng vừa bình tĩnh lại, xóa hết những thủ tục để ly hôn đã chuẩn bị xong thì người cũng đổ bệnh.
Cũng may còn có Lục Oản, cháo trắng rau xào nấu chín mang đến miệng. Dùng bữa xong, Lục Oản còn cầm một túi chườm đá dán lên trán cho cô.
- Chị như vậy không được đâu. Vẫn là em đưa chị đi bệnh viện thôi. - Lục Oản khuyên nhủ.
Khương Vu lại lắc đầu: "Chị ngủ một chút là được rồi."
Lục Oản đang định nói tiếp gì đó thì đã nghe được mấy tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Cô và Khương Vu đều đang ở trong nhà, còn ai sẽ tới nữa đây?
Đáp án quá rõ ràng, chuyện gì đến sẽ đến. Lục Oản tấn chăn cho Khương Vu xong lập tức bước ra khỏi phòng ngủ.
Đôi tay đã từng chi phối trái tim cô đến rồi. Lục Oản mở cửa, đứng bên ngoài quả nhiên là Phó Tư Dao.
Phó Tư Dao đã thao thức, mệt mỏi rất nhiều hôm. Lục Oản và Đằng Hoa, cả hai bên đều tiêu hao tinh lực của cô. Ban ngày, cô vẫn là người thừa kế cẩn trọng của Đằng Hoa, nhưng đêm đến, manh mối liên quan đến Lục Oản liên tục bế tắc, khiến cô không cách nào ngủ được. Mới mười mấy ngày mà Phó Tư Dao ngỡ như đã mười mấy năm. Cô tiều tụy quá nhiều, không còn là tiểu Phó tổng phô trương, tiêu sái với mái tóc màu rượu đỏ nữa.
Còn Lục Oản thì sao...
Lục Oản dù không ra khỏi nhà nhưng quần áo vẫn ngay ngắn, chỉnh tề. Để tiện chăm sóc cho Khương Vu, cô còn gom tóc lại búi thành một củ tỏi nhỏ sau đầu, trông như một cô sinh viên, vừa vặn trùng khớp với bộ dáng trẻ tuổi, tinh thần của Lục Oản vào lần đầu tiên gặp mặt trong trí nhớ Phó Tư Dao.
Em giống như còn có da có thịt hơn lúc ở nhà một chút. Phó Tư Dao muốn vươn tay vuốt ve mặt Lục Oản, lại bị đối phương khẽ né tránh.
Phó Tư Dao chạm hụt, bàn tay thanh tú, mảnh khảnh lúng túng dừng giữa không trung.
Thì ra không phải Lục Oản không thể rời khỏi cô, mà chỉ có cô không bỏ được em mà thôi.
Thì ra không có mình, cuộc sống của Lục Oản sẽ càng tốt.
Phó Tư Dao cảm thấy mình thật vô dụng, chưa nói được một câu nào mà nước mắt đã sắp tràn mi.
Hai người, một trong nhà, một ngoài cửa, cứ im lặng nhìn nhau đến vài phút. Cuối cùng, thứ giúp Phó Tư Dao được vào trong chính là... lạnh.
Lục Oản khép chặt quần áo, nói với Phó Tư Dao: "Vào ngồi đi."
Căn hộ này thật rất đơn sơ, chỉ có vài món đồ gỗ đơn giản mang không khí cổ xưa, trông không thoải mái, cũng chẳng xinh đẹp. Nhưng Phó Tư Dao nhìn vào vẫn có thể cảm nhận được sinh hoạt khá tỉ mỉ của Lục Oản ở nơi đây.
Trong phòng sáng sủa, sạch sẽ, còn có hoa cỏ điểm xuyết ở những góc không quá hút mắt. Lục Oản luôn biết cách trang trí để nơi mình sống trông vô cùng ấm áp. Thì ra bên cạnh em mới là cảm giác của "nhà", Phó Tư Dao nghĩ.
- Điện thoại và tin nhắn của chị, em đều không nhận. - Trong phòng an tĩnh thật lâu. Phó Tư Dao cảm thấy sợ hãi sự im lặng ấy nên mắt trông mong mà nói với Lục Oản.
Lục Oản cũng không lảng tránh, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Bởi vì em còn chưa nghĩ xong nên nói gì với chị."
- Vậy giờ em đã nghĩ ra chưa? - Phó Tư Dao nhích đến gần một chút, nắm lấy tay Lục Oản, hỏi với vẻ bức thiết.
Lần này Lục Oản không né tránh. Tay bị Phó Tư Dao nắm chặt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì cửa phòng ngủ đã mở, Khương Vu sốt đến choáng váng lắc lư bước đến, trực tiếp kéo Lục Oản ra sau mình.
- Nếu không phải tại tôi đột nhiên ngã bệnh thì em ấy đã sớm đi rồi. - Khương Vu nhìn Phó Tư Dao, bình thản nói.
- Không sai, cho nên phải cảm ơn chị và Thẩm Mộ. Nhưng tôi còn có chuyện phải nói với Lục Oản. Nói xong, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của em ấy.
Khương Vu lại không tin, cô quay đầu nhìn Lục Oản: "Đừng bảo cậu ta rớt hai giọt nước mắt là em lại mềm lòng nha."
Cả Lục Oản lẫn Phó Tư Dao đều đỏ thẫm mặt. Phó Tư Dao còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên Thẩm Mộ tai họa này, sao cái gì cũng nói cho chị hết vậy!"
- Thẩm... - Khương Vu vốn còn đang định bật lại một câu "Thẩm Mộ đương nhiên là một lòng với tôi rồi" để Phó Tư Dao nghẹn họng triệt để. Nhưng lời đến miệng cô mới nhớ ra mình và Thẩm Mộ cũng sắp tan.
Trận sốt này khiến đầu óc cô mơ hồ cả rồi.
Lục Oản thấy Khương Vu kẹt ở một chữ "Thẩm" mãi vẫn không tiếp tục bèn lo lắng bước đến sờ trán.
Vẫn còn rất nóng.
Như vậy bảo Lục Oản làm sao yên tâm cho được?
- Em không để chị Khương Vu lại một mình ở đây được. - Lục Oản nói.
- Chị ta không phải một mình, Thẩm Mộ chốc nữa sẽ đến ngay.
Một câu của Phó Tư Dao khiến Lục Oản lại yên tâm. Cô nhìn sắc mặt vẫn còn rất kém của Khương Vu, thoáng do dự.
Phó Tư Dao thở dài. Xem ra có một số chuyện không nói rõ ra thì Lục Oản sẽ