LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 112
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Giỡn xong, cũng cười xong, chút buồn ngủ của Khương Vu đã sớm bị quăng đến chín tầng mây. Cuối cùng cô vẫn ra ngoài cùng Thẩm Mộ, đến chỗ hẹn với Lư Tịnh.
Giờ trà chiều, khách đến đều là những người hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã sau buổi trưa.
Thẩm Mộ chọn một vị trí có ánh sáng tốt, kéo Khương Vu qua ngồi. Mèo nhà tuy không thích vận động nhưng lại thích phơi nắng. Chỗ này ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, góc độ vừa tốt, Khương Vu nhất định sẽ thích.
Quả nhiên, Khương Vu ngồi tựa trên chiếc sô pha vải bố màu be kiểu Âu, nhắm mắt đón ánh mặt trời. Tay cô được Thẩm Mộ nắm lấy, cứ giữ tư thế như vậy mà phơi nắng.
Khi Lư Tịnh đến, nhìn thấy chính là cảnh ấy. Ánh nắng tươi đẹp phủ xuống, bao lấy toàn bộ Thẩm Mộ và Khương Vu trong sự ấm áp. Thẩm Mộ một tay tùy ý lật xem tạp chí thời trang bày trong quán, còn Khương Vu lại nhắm mắt như đã ngủ bên cạnh. Cả hai đều giữ trạng thái tự nhiên nhất, thoải mái nhất, tay cũng đan vào nhau. Rõ ràng hành động ấy có phần vướng víu nhưng hai người đều không thèm để ý.
Lư Tịnh đứng sau lưng cả hai một lúc lâu. Cô vốn định xoay người đi ngay, nhưng không biết trong đầu nghĩ sao mà chân lại bị thúc đẩy tiến lên một bước, rồi bước nữa, muốn nhìn toàn bộ hình ảnh ấy một cách rõ ràng hơn. Thật ra cô không muốn đến. Hôm ấy đã nói rõ ràng với Khương Vu rồi, vì sao hai người họ còn có thể bên nhau như vậy? Chẳng lẽ một luật sư kiêu ngạo lại cam nguyện làm thế thân hay lựa chọn hạng hai ư?
Cảm nhận có người đến gần, Thẩm Mộ hơi nâng đầu.
Lư Tịnh cùng cô nhìn thẳng vào nhau. Một bên trong mắt bão táp nổi lên, mà bên kia lại sóng yên gió lặng.
Thẩm Mộ chỉ chỉ chỗ đối diện, nói: "Lư Tịnh, ngồi đi."
Lư Tịnh im lặng vào chỗ, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng mở đầu: "Cậu hẹn tôi ra là muốn nói chuyện hôm ấy tôi tới sở luật tìm cô ta chứ gì?"
Thẩm Mộ khẽ cười: "Phải, cũng không phải."
- Cậu muốn lấy lại công bằng cho vợ hay là đến khiển trách tôi vạch trần bí mật cậu giấu trong đáy lòng suốt bao nhiêu năm nay trước mặt cô ta? - Lư Tịnh cười tự giễu.
Trong mắt Thẩm Mộ, Lư Tịnh chẳng khác nào một con chim công đã vào trạng thái chiến đấu. Cô không khỏi lắc đầu: "Thật ra tôi là muốn cảm ơn cậu."
Lư Tịnh thoáng sửng sốt.
Cảm ơn?
Cảm ơn cô cái gì?
Cảm ơn cô đã vạch trần sự thật rằng trong lòng Thẩm Mộ còn có một người khác? Hay cảm ơn cô đã phá hủy cuộc sống hôn nhân trong lí tưởng của mình?
Trong đầu Lư Tịnh xuất hiện vô vàn ý niệm. Cô cảm thấy mình đã suy xét hết thảy khả năng, nhưng câu trả lời của Thẩm Mộ vẫn khiến cô khiếp sợ.
- Cảm ơn cậu đã khiến tụi tôi có thể nhìn thẳng vào bản thân, cũng nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này. Em ấy chính là người bao nhiêu năm nay tôi đau khổ kiếm tìm. - Thẩm Mộ nghiêm túc nói.
- Chuyện này không thể nào. - Lư Tịnh quả quyết phủ nhận. - Sao có thể? Cả đất nước lớn như vậy, hai người chỉ gặp nhau có một lần, còn là lúc sáu bảy tuổi. Bây giờ cậu nói tôi biết cậu tìm được rồi. Người đó không chỉ ở ngay bên cạnh mà còn trở thành vợ cậu. Thẩm Mộ, dù có muốn từ chối tôi thì làm ơn cũng tìm lí do nào nghe khả thi hơn một chút có được không?
Thẩm Mộ không vội phản bác. Cô nghiêm túc nghe Lư Tịnh nói hết lời, sau đó mới nhún vai đáp: "Lư Tịnh, cậu xem, đây là lí do mà hai chúng ta không có khả năng. Cậu từ đầu tới cuối vẫn không tin tôi sẽ tìm được em ấy."
Lư Tịnh đã sớm mặt đầy nước mắt: "Làm sao tin được? Cậu bảo tôi làm sao mà tin được đây? Tin nếu kiên trì thì sẽ thành công sao? Nhưng tôi kiên trì mười bốn năm, cuối cùng chẳng phải vẫn công cốc đấy ư?"
- Lư Tịnh, tôi chỉ có thể xin lỗi. - Ánh mắt Thẩm Mộ bình thản mà sáng rọi. - Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu, nhưng chúng ta vẫn là bạn
Bạn quen biết nhau mười bốn năm, cũng rất trân quý.
- Cậu hy vọng tôi buông bỏ đúng không? - Nước mắt Lư Tịnh nhỏ giọt.
- Đúng, tôi hy vọng thế. - Thẩm Mộ nói với vẻ nghiêm túc.
Lư Tịnh nhìn hai ly cà phê đặt trên bàn, một của Thẩm Mộ, một là của vị luật sư Khương kia. Quai cốc và thìa đều được cố ý điều chỉnh góc độ. Nếu cô ta tỉnh lại, giơ tay thì ly sẽ nằm ngay vị trí thuận tiện nhất. Còn trước mặt mình thì sao? Lại là một tấm menu. Có lẽ là Thẩm Mộ căn bản không nhớ rõ cô thích thứ gì, hoặc có lẽ xuất phát từ lòng tôn trọng mà không muốn tùy ý quyết định thay cô, nhưng bất luận nguyên nhân nào thì đều là quen lạ có khác.
Thẩm Mộ người này nếu chu đáo là sẽ săn sóc đến tận răng. Chỉ tiếc sự chu đáo ấy vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô. Đây là sự thật Lư Tịnh đã trốn tránh rất nhiều năm, bây giờ không thể không đối mặt.
Nước mắt Lư Tịnh, cuối cùng cũng chảy khô.
- Thật ra mấy năm nay ở nước ngoài, tôi sống cũng rất tốt. Những khi không gặp, tôi cũng sẽ không mải nhớ nhung. Tôi còn vì hứng thú mà học cưỡi ngựa, mỗi ngày đều rất phong phú. - Lư Tịnh nhỏ giọng thì thào.
Thẩm Mộ vừa định nói một câu "vậy cũng không tồi" thì Lư Tịnh đã chặn trước.
- Tôi cũng cho rằng bản thân có thể như vậy mà quên đi tất cả. Nhưng khi nghe tin cậu kết hôn, tôi vẫn như điên cuồng mà gấp rút quay về. Thẩm Mộ, lâu quá rồi. Tôi thích cậu đã lâu quá rồi. Tôi nghĩ chúng ta không thể làm bạn, tôi cũng không nên trở về.
Lư Tịnh nói xong, bưng lấy ly nước chanh phục vụ đặt cạnh tay: "Thẩm Mộ, dùng nước thay rượu, tôi chúc cậu hạnh phúc."
Nói đoạn, Lư Tịnh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó bước đi mà không hề quay lại. Thẩm Mộ nhìn theo bóng dáng Lư Tịnh khuất sau cửa, ánh mắt chuyển từ xa đến gần, cuối cùng trở lại Khương Vu bên cạnh.
Cô nàng này, phơi nắng mà phơi đến ngủ luôn.
Thẩm Mộ vuốt ve gương mặt Khương Vu, sau đó xoay người tiếp tục xem quyển tạp chí ban nãy còn đang dang dở.
Sau khi uống hết hai ly cà phê, nha đầu bên cạnh Thẩm Mộ rốt cuộc cũng có chút động tĩnh. Em giật giật người, thay đổi tư thế, cuối