LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 145
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ đến nhà thì đã khuya.
Từ khi trở về từ Host đến giờ, Khương Vu vẫn luôn ngủ sớm. Thẩm Mộ sợ quấy rầy đến cô vợ nhà mình nên vừa mở cửa thấy đèn phòng khách đã tắt liền nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ gây ra tiếng động gì. Nào ngờ khi cô còn đang rón rén mò vào nhà như ăn trộm thì cửa phòng ngủ đột nhiên bật mở.
Khương Vu mặc áo ngủ lụa, sau lưng là ánh đèn vàng cam đầu giường trong phòng ngủ, trông vừa ấm áp lại động lòng.
- Chị về rồi. - Khương Vu bước lên nghênh đón.
Thẩm Mộ cả người mùi rượu, sợ Khương Vu không thích nên hơi né tránh, cười nói: "Chị đi tắm trước cái đã."
Nếu là bình thường, Khương Vu đã đồng ý ngay. Cô không thích Thẩm Mộ mang theo một thân đầy mùi thuốc lá và rượu vào phòng ngủ. Nhưng hôm nay cô lại không quan tâm nhiều như vậy mà trực tiếp kéo dây kéo áo khoác Thẩm Mộ, sau đó vùi cả người vào lòng đối phương.
Thẩm Mộ hoảng sợ. Giờ đang là mùa đông, cô mới từ ngoài về mang theo cả người khí lạnh. Khương Vu chỉ mặc một lớp mỏng như vậy, cô thật sự sợ sẽ lạnh đến em. Nhưng Khương Vu không cho mình đi tắm rửa mà trực tiếp bổ nhào vào lòng, một câu cũng không nói, hiếm khi tỏ vẻ làm nũng thế này khiến Thẩm Mộ không cách nào đẩy ra được, chỉ có thể ôm càng chặt.
Thẩm Mộ siết vòng tay, mang người trong lòng lắc lư một chút, sau đó dịu giọng hỏi: "Cục cưng, em sao vậy?"
Khương Vu vùi trong lòng Thẩm Mộ, rầu rĩ đáp: "Không có sao, chỉ là nhớ chị thôi."
- Chị cũng nhớ em. - Thẩm Mộ xoa đầu Khương Vu. Động tác nhẹ nhàng như đang xoa một cô bạn nhỏ. - Hôm nay chị khá là thuận lợi, dù cũng có chút trục trặc nho nhỏ.
Thẩm Mộ lui ra một khoảng, nghiêng đầu nhìn Khương Vu, cười đến giảo hoạt.
Qua lời kể của Thẩm Mộ thì trong cuộc họp truyền hình thường niên hôm nay, cô gặp được mấy người bên Diệu Tinh.
Sếp của Diệu Tinh là một người rất trẻ, không có nhiều kinh nghiệm. Đào được không ít người từ Thiên Duyệt khiến hắn trông có vẻ đắc ý, nói chuyện cũng không mấy khách khí. Lâm Hướng Hoa thì lại biết điều hơn nhiều, nhanh chóng kéo ông chủ mình đi trước khi đối phương kịp nói ra lời gì kém thỏa đáng.
Mấy chuyện này Thẩm Mộ còn không để vào mắt. Chẳng qua Âu Thục Vân, người lúc trước bỏ Thiên Duyệt chạy đi nhà khác, vừa đến sau thì đuôi như vểnh lên tận trời. Cô ta tuy không động chạm gì đến chủ cũ là cô nhưng lại lôi kéo Tiết Đồng, người vừa ký hợp đồng với Thiên Duyệt mà không ngừng mỉa mai, châm chọc. Nếu là trước kia thì Âu Thục Vân nào có gan đó. Nhưng sự nghiệp của Tiết Đồng đã đình trệ hơn nửa năm. Nghệ sĩ nữ phàm là không hoạt động trong thời gian dài thì độ chú ý, địa vị, thậm chí tài nguyên đều sẽ bị người khác thay thế. Thẩm Mộ cũng không biết Âu Thục Vân đào đâu ra tự tin mà cho rằng mình sẽ thay thế Tiết Đồng trở thành Nữ chính Phim Điện ảnh Xuất sắc Nhất trong giải Mai Khẳng lần tới. Đang lúc Thẩm Mộ nghe không nổi nữa, định bước qua giúp Tiết Đồng bật lại mấy câu thì giữa Tiết Đồng và Âu Thục Vân đột nhiên vụt ra một bóng dáng tay bưng ly vang đỏ, đi về phía hai người. Nào ngờ người kia vừa mới đến gần, còn chưa kịp nói câu nào đã tự giẫm phải mép váy, lảo đảo một chút rồi hắt thẳng cả ly vang đỏ lên người Âu Thục Vân.
- Ai da. Cô... cô sao vậy chứ?! - Âu Thục Vân giận dữ. Hôm nay cô ta mặc lễ phục màu trắng. Một ly rượu này xối từ ngực xuống, dội thẳng đến tận mép váy. Lần này mất mặt lớn rồi. Đây chính là họp truyền hình thường niên, mời đến không biết bao nhiêu phóng viên truyền thông. Nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình có khả năng xuất hiện trên khắp các mặt báo ngày mai, Âu Thục Vân hận không thể xé nát mặt kẻ gây họa trước mắt.
Người tạt Âu Thục Vân một ly vang đỏ chính là Tô Mạt. Tô Mạt rất đẹp, kiểu thiên về đáng yêu, mang vẻ xinh xắn, tươi sáng như em gái nhà bên. Cô còn có đôi mắt biết cười, hễ ai nhìn thấy thì hẳn sẽ vui vẻ cả ngày.
Chỉ tiếc, hiện giờ đôi mắt cười ấy lại bị vẻ mặt dữ tợn của Âu Thục Vân dọa sợ đến trợn tròn. Tô Mạt cũng không trốn tránh mà ngược lại còn thẳng thắn nhận sai, không chỉ xin lỗi mà còn khom lưng chín mươi độ với Âu Thục Vân tận mấy lần, hạ mình đến nỗi Âu Thục Vân muốn phát hỏa cũng không nói nên lời.
Âu Thục Vân không cam lòng bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng không cam lòng thì sao? Trước mắt bao người, Tô Mạt cúi bên đây, lại cúi bên kia, mở miệng ngậm miệng đều là "Xin lỗi chị", "Thật xin lỗi chị, là em không cẩn thận". Thấy cô nàng xinh xắn trẻ tuổi như vậy sắp khóc đến nơi, một đám người lập tức bu lại an ủi, không một ai để ý đến người bị rượu hắt đầy váy là mình, tất cả đều đang dỗ dành nha đầu kia. Âu Thục Vân biết Tô Mạt thân thiết, dễ gần, được rất nhiều người yêu thích, nhưng hôm nay cô ta mới được tận mắt chứng kiến.
Biến thành trò cười trước thiên hạ, bị hắt rượu hỏng một cái váy, lại còn không thể phát giận, Âu Thục Vân quả thật nghẹn muốn chết.
Cô ta cố rặn ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, sau đó được trợ lý đỡ đi thay quần áo. Trước khi đi, khóe mắt Âu Thục Vân đảo qua, chỉ thấy Tô Mạt mới rồi còn rưng rưng muốn khóc giờ đã xoay người bước đến bên cạnh Tiết Đồng, tựa vào hõm vai đối phương, đưa lưng về phía mọi người mà run rẩy. Cũng không biết là đang khóc hay đang cười.
Tô Mạt đương nhiên là đang cười.
Thẩm Mộ từ đầu đến cuối đứng cách đó không xa, vừa vặn có thể thu vào mắt góc độ không ai có thể nhìn thấy.
Tô Mạt có một đôi mắt biết cười, chỉ cần hơi cong là đã có vẻ mặt vui sướng. Cũng không biết cô nói gì mà Tiết Đồng cũng thoáng lộ vẻ giảo hoạt, nghe xong còn xoa xoa đầu Tô Mạt.
Thẩm Mộ không khỏi cảm khái, nói không chừng cô vừa ký được một đôi bảo