LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 150
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Đuổi đi Thành Kiến Quốc, Khương Vu cùng Thẩm Mộ lại một lần nữa mang đứa bé về nhà.
Cô bé rất hiểu chuyện, cho dù tận mắt thấy, tận tai nghe ba nói không cần mình nhưng suốt chặng đường về vẫn không hề khóc quấy mà chỉ im lặng ngồi trên ghế phụ, mải nhìn ra cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Mộ lái xe, đây vẫn là lần đầu tiên Khương Vu không ngồi bên cạnh. Thông qua kính chiếu hậu, Thẩm Mộ nhìn ra sau, chỉ thấy Khương Vu cầm di động, không biết đang chăm chú xem cái gì.
Nhân lúc gặp phải đèn đỏ một phút rưỡi, cô hỏi: "Em cúi đầu miết không sợ say xe sao?"
Phàm là lúc không được ăn ngon, ngủ khỏe hoặc trúng giờ cao điểm phải đi đi dừng dừng, Khương Vu đều sẽ cảm thấy không quá thoải mái.
Khương Vu nhích người ra trước, đầu chống lên chỗ tựa lưng ghế lái, giọng truyền đến Thẩm Mộ từ khoảng cách rất gần phía sau: "Em muốn xem trẻ con thì hay thích cái gì."
Thẩm Mộ thấy thú vị, bèn buông lời trêu: "Vậy chứ hồi nhỏ em thích cái gì?"
Váy công chúa, vương miện nhỏ, tất cả những thứ sáng lấp lánh, đáng yêu, Khương Vu đều thích. Chẳng qua sự yêu thích đó cũng chỉ duy trì đến năm cô thiếu chút nữa bị bắt cóc ấy. Sau khi trải qua biến cố, tất cả đã bị cô vĩnh viễn chôn sâu trong đáy lòng.
Hẳn là vì từng có quá khứ tương tự nên Thẩm Mộ và Khương Vu đều rất đau lòng đứa nhỏ này.
Nghe hai dì dường như đang nói về mình, cô bé chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sang hai người trong xe. Em nhìn họ, họ cũng nhìn em.
Cứ đối diện như vậy một lúc, đèn xanh bật sáng. Thẩm Mộ lái xe qua giao lộ, đến ngã tư tiếp theo liền rẽ hướng.
Đây không phải đường về nhà rồi. Khương Vu hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"
Thẩm Mộ thẳng thắn: "Cao ốc Trung Thiên."
Cao ốc Trung Thiên là một trong những khu mua sắm phồn hoa nhất ở thành phố Kinh Nguyên. Khương Vu nháy mắt đã hiểu Thẩm Mộ muốn làm gì.
Váy.
Bất luận là sáu, mười sáu hay sáu mươi sáu tuổi, phái nữ tuổi nào cũng mong ước có được một chiếc váy.
Thẩm Mộ cảm thấy bé con sẽ thích. Trùng hợp là Khương Vu cũng nghĩ vậy.
Cô nhóc chưa đến chỗ phồn hoa như vậy bao giờ. Hai bên là các cửa hàng đủ mọi kiểu dáng, phong cách. Nhìn khắp nơi đều là người đi mua sắm vừa nói vừa cười. Cảnh tượng ấy khiến cô bé có phần lo lắng, từ lúc xuống xe vẫn luôn trốn sau Khương Vu, chỉ khi nắm tay mới chịu từ từ ló ra.
Khương Vu thấy nơi đông đúc này khiến cô nhỏ khá hoảng sợ, bèn cùng Thẩm Mộ mỗi người dắt một bên đứa bé, bắt đầu dạo quanh lần lượt các cửa hàng thời trang trẻ em.
Dù ở trong mơ thì cô bé cũng chưa từng đến nơi đây. Rất rất nhiều quần áo xinh đẹp, đủ mọi màu sắc, đủ mọi kiểu dáng treo khắp nơi.
Cũng không biết Thẩm Mộ nói gì với nhân viên cửa hàng mà cô nàng kia cười thành đóa hoa, rời đi một lúc rồi lại cầm mấy món quần áo tái xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ thấy cô nhân viên kia ngồi xổm xuống, kéo tay đứa bé, dịu giọng nói: "Bé, chị dẫn em đi thử mấy bộ này được không?"
Nghe đến thay quần áo, cả người cô bé nháy mắt cứng đờ, khiến nhân viên cửa hàng nhất thời kéo không đi.
Cô nhân viên không thấy được vẻ vui mừng trên gương mặt đứa bé, còn tưởng rằng cô nhỏ không thích mấy món mình mang đến, vì vậy lại kiên nhẫn khuyên nhủ: "Em không thích mấy món này à? Không sao. Trong tiệm tụi chị có rất nhiều áo váy xinh đẹp thích hợp bé cỡ tuổi em. Em thích cái nào có thể nói cho chị, hoặc nói cho mẹ em cũng được."
Mẹ?
Từ này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Em quay đầu nhìn về phía dì Khương Vu bị nhân viên cửa hàng nhận lầm thành mẹ mình.
Khương Vu cũng không phản bác mà chỉ xoa đầu cô bé rồi nói với nhân viên: "Em để đồ lại cho chị đi."
Cô nhân viên thoáng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng đưa quần áo sang, lễ phép nói: "Vậy nếu chị có yêu cầu gì lại gọi em nhé."
Khương Vu gật đầu.
Thẩm Mộ đứng bên cạnh lại có phần ảo não. Vì vừa rồi khi nhân viên cửa hàng nói muốn dẫn đứa bé đi thay quần áo thì cô mới nhận ra mình đã xem nhẹ một chuyện. Trên người đứa bé còn có không ít vết bầm chưa tan. Lúc ở nhà các cô, em thậm chí còn không chịu tắm rửa thì sao có thể để người lạ thay đồ cho mình ở đây được.
Thẩm Mộ thật sự thấy có lỗi, còn đang nghĩ ngợi xem phải cứu vãn thế nào thì Khương Vu đã cầm quần áo ướm thử lên người đứa bé, sau đó nhét vào lòng mình.
Thẩm Mộ ôm một đống quần áo, lơ mơ không hiểu.
Hiếm khi thấy Thẩm Mộ ngơ ngác như vậy, Khương Vu phì cười dặn: "Tính tiền đi Thẩm tổng. Chúng ta về nhà lại thử. Nhân tiện còn phải phiền chị nói với chủ cửa hàng một tiếng, nếu mặc không vừa thì mình lại đến đổi size."
Thẩm tổng lập tức hồi sinh. Cô nghiêng người thơm lên mặt Khương Vu một cái, sau đó bảo đảm nói: "Hiểu rồi, cô Khương, à không, bà Thẩm. Đảm bảo làm bà vừa lòng."
Một chuyến dạo phố này đi xong, hai người gần như là tay xách nách mang. Trong số đó ngoại trừ quần áo mua cho bé con thì còn có cả váy áo xinh đẹp hai người mua cho đối phương xem như quà tặng. Giờ phút này cũng chỉ còn Khương Vu rảnh một tay, đương nhiên không phải vì dạo mệt mỏi, mua đủ rồi mà là vì phải dắt cô nhóc. Cả Khương Vu và Thẩm Mộ lúc nhỏ đều từng bị lạc nên trông cô nhỏ rất gắt gao, đi đến đâu cũng phải nắm chặt tay.
Đặt hết quần áo mới mua vào cốp, ba người lại vòng từ bãi đỗ xe ra.
- Có chỗ này chị muốn đi thử lâu rồi, chỉ là trước kia vẫn không có cơ hội. - Thẩm Mộ làm mặt quỷ.
Còn chỗ nào Thẩm tổng muốn đi mà không được sao? Khương Vu cảm thấy nhất định là người này cố ý nói quá lên. Nào ngờ khi bước đến trước cửa nơi ấy, cô lại không thể không đồng ý với lời chị.
Đó là một nhà hàng dành cho gia đình có con nhỏ. Từ độc