LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 154
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Vợ chồng Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương bị giam giữ mười lăm ngày, khó khăn lắm mới chờ đến khi được thả ra, kết quả lại bị đưa cho một tờ đơn khởi tố.
Bọn họ bị tố cáo, bị trại trẻ mồ côi lúc trước nhận nuôi đứa trẻ tố cáo, tội danh là ngược đãi, yêu cầu bọn họ giải trừ quan hệ nhận nuôi, đồng thời bồi thường cho đứa bé vị thành niên.
Nếu chỉ có phần trước, như vậy Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương sẽ rất vui vẻ. Nhưng còn bồi thường?
Nhà nào chẳng đánh con cái, có ai phải bồi thường đâu?
Thành Kiến Quốc nghe nói muốn cắt thịt, lập tức phản đối. Gã đã sắp ly hôn rồi, hơn nữa tất cả đều do Lưu Lệ Phương làm, gã lại không đánh đứa nhỏ, dựa vào đâu mà phải trở thành bị cáo cùng với Lưu Lệ Phương?
Vợ chồng bao nhiêu năm, Lưu Lệ Phương sao có thể nhìn không ra tâm tư Thành Kiến Quốc. Chỉ thấy cô ta cười lạnh nói: “Còn chửa có ly hôn đâu. Anh với tôi chính là người ngồi chung một thuyền.”
Thành Kiến Quốc khó chịu: “Cô cái đồ ác độc này. Con nít mới bây lớn cũng xuống tay cho được.”
Lưu Lệ Phương đáp lời một cách mỉa mai: “Anh không ác độc chắc? Buồn cười, nếu không phải tôi giành trước thì nói không chừng anh cũng sẽ dùng hạ sách này để trốn tránh trách nhiệm thôi. Bây giờ ra vẻ đạo mạo chỉ khiến người ta thấy ghê tởm.”
- Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa coi.
- Tôi lặp lại đấy thì sao? Anh ghê tởm, ghê tởm.
Hai người vừa bước ra khu tạm giam, kết quả lại bị mời vào uống trà vì đánh lộn ven đường.
Trong mười lăm ngày Thành Kiến Quốc cùng Lưu Lệ Phương bị bắt, Khương Vu một phút cũng không nhàn rỗi. Cô mang đứa trẻ đến bộ phận Dân Chính, đồn công an, đi hết một loạt những quy trình cần thiết.
Hôm nay, như thường lệ, cô mang bé con đi làm. Đến gần giữa trưa, Khương Vu chuẩn bị lái xe đưa cô nhóc đến Thiên Duyệt giao cho Thẩm Mộ, vì cô muốn một mình đến nhà Thành Kiến Quốc lần nữa.
Bé con vốn dính cô không tha, nhưng cái nhà kia đối với em mà nói nhất định không phải hồi ức tốt đẹp gì, em vẫn đừng đi thì tốt hơn, cho dù người từng làm tổn thương em giờ đã bị tạm giam.
Khi Khương Vu ngừng xe trước cửa Thiên Duyệt thì Thẩm Mộ và trợ lý Tiểu Lưu đã chờ sẵn.
Khương Vu ôm cô bé xuống xe, nói: “Đi đi con. Ở đây có rất nhiều anh chị xinh đẹp, bọn họ đều sẽ thích con. Dì sẽ về nhanh thôi. Đến khi đó tụi mình cùng dì Thẩm Mộ của con tan tầm.”
Bé con chưa bao giờ tùy hứng. Em rất hiểu chuyện mà nghe theo sự sắp xếp của Khương Vu. Nhưng mấy hôm nay vẫn luôn được Khương Vu mang theo bên mình, ngay cả đi làm cũng không ngoại lệ, cùng nhau gần như một khắc cũng không rời khiến cô bé vô cùng ỷ lại. Lúc này phải tách ra, em rất luyến tiếc.
- Vậy chốc nữa dì về ngay nhé? – Cô nhóc mắt trông mong nhìn Khương Vu.
- Ừ, nhanh thôi, chốc nữa dì về ngay. – Khương Vu đảm bảo.
Chốc nữa... Khi từ này bật ra, chính bản thân Khương Vu cũng thoáng sững sờ.
Trước kia, ba Khương Vu cũng từng nói với cô từ ấy vô số lần. Mới đầu cô nghĩ chỉ là nửa giờ, sau cô phát hiện có đôi khi chốc lát ba sẽ quay lại, đôi khi đi một lần là cả ngày, cả ngày để cô lại một mình nơi đó.
Không ai sinh ra đã có sẵn cảm giác an toàn. Sự bất an của trẻ con thường đến từ lời nói dối của cha mẹ.
Khương Vu thậm chí không kịp tạm biệt Thẩm Mộ. Cô vừa hứa với bé con sẽ về nhanh, như vậy nhất định phải nắm chặt thời gian. Cô tuyệt đối sẽ không thất hứa như cha mình lúc trước.
May mà mọi chuyện rất thuận lợi. Lần này Khương Vu đến tiểu khu của Thành Kiến Quốc cũng không phải muốn đi nhà gã mà là muốn tìm đến người hàng xóm lần trước không kịp nói chuyện kia.
Cô nàng trẻ tuổi, độc thân nhưng lại rất nhiệt tình. Dường như biết chắc Khương Vu nhất định sẽ còn quay lại nên đã trích sẵn những phần hữu dụng trong video theo dõi ra, để riêng vào một cái USB.
Chờ đến khi Khương Vu đến gõ cửa, cô chỉ nói một câu “chờ chút” liền xoay người mang nó ra, giao đến tay Khương Vu.
Hai người xa lạ lại rất ăn ý với nhau vì một đứa trẻ không quen thân.
Khương Vu cảm ơn xong nói với cô nàng: “Nếu tương lai có yêu cầu, cần cô ra tòa làm nhân chứng, không biết cô có nguyện ý không?”
Cô nàng trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên, tôi nguyện ý. Không chỉ mình tôi mà tất cả những người đã từng chứng kiến sự việc đều nguyện ý đứng ra nói vài câu cho đứa nhỏ này.”
Khương Vu cười cười, không cần nói mấy lời khách khí nữa. Đứa bé kia lúc này còn đang chờ cô trở về.
Vụ kiện vợ chồng Thành Kiến Quốc ngược đãi con gái nuôi mở phiên tòa. Trên tòa không thiếu bóng dáng luật sư của Hoa Sách. Chẳng qua lúc này luật sư đứng bên bộ phận Dân Chính, trại trẻ mồ côi cung cấp phục vụ về pháp luật lại là... đồng chí Giang Sam.
Còn vì sao không phải Khương Vu? Nguyên nhân là để tránh hiềm nghi. Cô không hề che giấu suy nghĩ của bản thân. Sau khi vụ kiện này kết thúc, cô cùng Thẩm Mộ muốn nhận nuôi đứa trẻ vừa giải trừ quan hệ với gia đình cũ này.
Trước khi phiên tòa diễn ra, Giang Sam đã từng bàn bạc với Khương Vu về vụ kiện.
- Sư tỷ, chị biết đó, giám định thương tật của đứa bé rất thấp, muốn làm đối phương chịu trách nhiệm hình sự là chuyện không thể nào. – Giang Sam giải thích.
Mới sáng sớm, Khương Vu bị Giang Sam đi qua đi lại đi đến choáng váng đầu, phải nhìn cô nàng như nhìn quái vật: “Đồng chí Giang Sam, em quên chị cũng là luật sư à? Những gì em nói chị đều hiểu.”
Giang Sam cười cười, thở phào một hơi: “Em quen xem chị như người nhà đứa bé.”
Khương Vu giơ ngón tay gõ gõ phần tư liệu có liên quan đến vụ án đặt trên bàn: “Đối tượng phục vụ của em là họ.”
Bên khởi tố Thành Kiến Quốc chính là cục Dân Chính, trại trẻ mồ côi đã từng giao đứa bé cho hai vợ chồng kia nuôi dưỡng.
- Tất cả cứ làm theo quy định. –