LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 162
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Chỉ cần thời gian một ngày rưỡi, chạng vạng hôm sau, trợ lý Tiểu Lưu đã mang chân tướng Thẩm Mộ sai cô kiểm chứng bước vào văn phòng.
Bé con hôm nay được Khương Vu mang đi Hoa Sách, trong văn phòng Thẩm Mộ cũng chỉ có hai người là cô cùng Lưu Minh Di, rất tiện để nói chuyện.
- Thế nào? - Thẩm Mộ hỏi thẳng vào vấn đề.
Trợ lý Tiểu Lưu đầu tiên là thở dài, sau đó kể một hơi cho Thẩm Mộ nghe tình huống mình điều tra được.
- Thẩm Xán... Thẩm Xán đứa nhỏ này ấy...
Nhắc đến Thẩm Xán, ngay cả trợ lý Tiểu Lưu cũng không khỏi thổn thức. Đây đều là chuyện gì không biết. Sợ là cốt truyện phim truyền hình cẩu huyết chiếu lúc tám giờ tối do công ty nhà mình chế tác cũng không dám bê tình tiết kiểu này vào.
Từ sau khi được đưa về, Thẩm Xán cũng xem như trở lại cuộc sống gia đình bình thường. Cha Thẩm Xán, em họ Thẩm Mộ, Thẩm Nguyên Thần tuy ham hư vinh, tính toán mưu hoa chút đỉnh nhưng nếu kế hoạch đã thất bại thì vẫn phải sống như thường, không phải sao? Cho nên mới đầu, cuộc sống của Thẩm Xán cũng không có gì khác biệt. Cô nhóc vẫn là một bé gái bình thường, có dung mạo khá xinh đẹp, được cha mẹ yêu thương lớn lên.
Bước ngoặt khiến cuộc đời Thẩm Xán biến đổi đến từ một vụ tai nạn giao thông. Khi đó Thẩm Xán đang học năm nhất tiểu học. Mong con cái thành tài, điều kiện kinh tế của gia đình cũng khá ổn nên cha mẹ Thẩm Xán đã đưa cô nhóc vào tiểu học tư nhân quý tộc, các phương diện đều đứng hàng đầu của thành phố Kinh Nguyên.
Thời nay, con cái chính là tâm can bảo bối của cha mẹ. Mỗi đến khi tan học, ngoài cổng trường đều có rất nhiều thể loại siêu xe đỗ sẵn chờ đón con cháu mình về nhà.
Hôm ấy, Thẩm Xán tan học, cô nhóc cùng mấy người bạn đi trên đường, tổng cộng có bốn đứa loắt choắt tay trong tay vừa nói vừa cười. Thẩm Xán cũng đã thấy ba đến đón mình đằng xa, đang chuẩn bị tạm biệt bạn bè chạy về phía ấy thì đúng lúc này, sự cố phát sinh.
Vì người điều khiển là tay mơ nên một chiếc xe đột nhiên trả nhầm số, vọt về phía lối đi bộ.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, mấy đứa bé không kịp tránh, đồng loạt bị xe đụng ngã ra đất. Những đứa trẻ khác đều chỉ bị trầy da một chút, duy Thẩm Xán lúc té bị đập đầu vào vệ đường, chảy rất nhiều máu, lập tức ngất đi.
Cha Thẩm Xán bị biến cố bất thình lình xảy ra làm sợ hãi. Cậu ta liều mạng xông đến, định bế cô nhóc lên xem xét. Cũng may những phụ huynh khác kịp thời ngăn cản, không để cậu ta đụng đến đứa nhỏ mà nhanh chóng gọi cấp cứu.
Bảo vệ trường học thấy xảy ra sự cố cũng lập tức phản ứng lại. Đầu tiên là gọi bác sĩ của trường đến xem xét, sau đó khống chế tài xế gây chuyện, đồng thời gọi cảnh sát.
Sau khi được bác sĩ sơ cứu ban đầu thì xe cứu thương cũng đến. Thẩm Xán lúc được đưa đến bệnh viện thì tình huống vẫn không quá khả quan, yêu cầu phẫu thuật, mà phẫu thuật thì cần phải truyền máu. Nhóm máu của cô nhóc tương đối đặc biệt, kho dự trữ của bệnh viện không đủ. Ba Thẩm Xán sốt ruột cứu con nên ồn ào bảo bác sĩ lấy máu mình.
Chỉ tiếc bác sĩ nói với Thẩm Nguyên Thần rằng truyền máu giữa người có huyết thống trực tiếp thì tồn tại rủi ro rất lớn, khả năng cao sẽ gây biến chứng, còn hại ngược lại đứa bé. Bệnh viện nhất định sẽ dốc toàn lực bảo đảm vấn đề cung cấp máu trong suốt quá trình phẫu thuật. Nếu cậu ta thật sự lo lắng thì căn cứ chính sách khuyến khích hiến máu, cậu ta có thể đến trung tâm huyết học hiến máu, sau khi kiểm tra đủ tư cách thì trung tâm huyết học sẽ điều phối loại máu tương ứng đến bệnh viện đang chữa trị cho người bệnh, từ đó bệnh viện có thể tiến hành sử dụng.
Thẩm Nguyên Thần vừa nghe vậy đã vội vã đi ngay. Tất cả những gì cậu ta làm đều chỉ vì hy vọng con gái có thể được bình an.
Cả quá trình ấy diễn ra rất thuận lợi. Nhưng khi Thẩm Nguyên Thần khó khăn lắm mới yên lòng thì đột nhiên cậu ta lại nhận ra một vấn đề.
Cậu ta nhóm máu A, mà Thẩm Xán lại máu B.
Thẩm Nguyên Thần tuy không xuất thân y khoa, tri thức về y học cũng không biết quá nhiều nhưng có mù mờ đến đâu đi nữa thì cậu ta cũng hiểu một chuyện đơn giản. Cậu ta nhóm máu A, vợ cũng A. A cùng A kết hợp với nhau là không thể nào sinh ra con máu B được.
Sự thật khiến người ta sụp đổ ấy triệt để đánh gục Thẩm Nguyên Thần. Cậu ta có lẽ không phải ba ruột Thẩm Xán, mà Thẩm Xán chắc cũng không phải con gái ruột của cậu ta.
Thẩm Nguyên Thần ngây ngẩn.
Đúng là cậu ta từng có ý định đưa Thẩm Xán đến nhà Thẩm Mộ, nhưng đó là vì ban đầu Thẩm Mộ nói chỉ gởi nuôi thôi, trên danh nghĩa thì Thẩm Xán vẫn là con gái cậu ta, vĩnh viễn đều là con gái cậu ta. Thẩm Nguyên Thần chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình lại biết được Thẩm Xán có thể không có quan hệ huyết thống với mình trong hoàn cảnh con gái đang nguy kịch thế này. Vậy mấy năm nay... đứa nhỏ cậu ta nuôi lớn mấy năm nay lại đang chảy dòng máu của ai?
Sau khi sự khiếp sợ lúc mới biết tin tản đi thì Thẩm Nguyên Thần chỉ còn lại nỗi sỉ nhục và thống hận. Trên đầu cậu ta mọc cái sừng suốt mấy năm, là đàn ông đều sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Mẹ Thẩm Xán xuất thân không giàu, gia cảnh thực sự bình thường, nhưng cô ta xinh đẹp lại thông minh. Hai người quen biết nhau ở đại học. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ta thì Thẩm Nguyên Thần đã đem lòng yêu mến, cũng cật lực theo đuổi. Hai người kết hôn sớm, vừa cưới không lâu đã có Thẩm Xán. Thẩm Nguyên Thần còn từng cho rằng đó là trời cao ban ơn, giờ nghĩ lại...
- Anh ơi, anh xem có thể liên hệ mẹ của bé được không? Nếu được, chúng tôi cần... Ấy, anh ơi, anh đi đâu vậy? Còn giấy tờ cần người nhà ký tên nữa. - Tiếng gọi của điều dưỡng cũng không thể níu lại bước chân Thẩm Nguyên Thần.
Ký tên?
Buồn cười. Cậu ta ký tên cái gì đây? Đứa nhỏ bên trong thậm chí không phải con gái ruột, cậu ta không muốn nán lại nơi này thêm phút giây nào nữa. Ai muốn ở cứ việc, dù sao Thẩm Nguyên Thần cậu ta không muốn.
Thẩm Nguyên Thần cứ vậy mà bỏ đi. Bệnh viện không thể liên hệ cậu ta, điện thoại gọi không được, cuối cùng họ đành phải liên hệ trường học của đứa bé, tìm được số của mẹ trong danh bạ phụ huynh học sinh.
Mẹ đứa bé đến, ký tên với tư cách người nhà, thanh toán tiền thuốc men xong lại vội vàng rời đi.
Thẩm Xán làm phẫu thuật xong tỉnh lại rất nhanh. Nó thấy đau quá, nhưng đôi mắt sáng ngời sâu thẳm nhìn chung quanh lại không thấy ba mẹ đâu, chỉ có người nhà những bệnh nhi khác gần đó thấy nó tỉnh lại nên giúp nó ấn nút gọi điều dưỡng.
Chị điều dưỡng rất dịu dàng với Thẩm Xán: "Bạn nhỏ, em thấy sao rồi? Có choáng váng gì không? Thấy rõ chị sao?"
Thẩm Xán chớp mắt, ý bảo mình