LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 165
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ nói chuyện điện thoại rất nhanh chóng, ngắn gọn. Cô báo thẳng cho Thẩm Nguyên Thần vị trí, hơn nữa còn nói rõ hy vọng có thể gặp cậu ta ở đây trong vòng nửa giờ.
Nửa giờ...
Mợ thầm tính toán thời gian cùng lộ trình. Nhà Thẩm Nguyên Thần cách đây một khoảng, ấy vẫn là ý của đối phương năm xưa. Đơn giản chính là chê đám bà con nhà vợ nghèo, tuy chuyện nên giúp cũng giúp nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng hiện giờ, mợ tính sao cũng cảm thấy Thẩm Nguyên Thần không cách nào chạy đến kịp trong nửa giờ. Trừ phi...
Tưởng tượng cảnh cậu ấm quen sống trong nhung lụa như Thẩm Nguyên Thần phải chen chúc trên tàu điện ngầm như dân chúng bình thường, mợ đột nhiên thấy rùng mình. Hình ảnh đó cũng quá buồn cười. Mà người phụ nữ có thể sai bảo Thẩm Nguyên Thần làm vậy trước mắt cũng khiến mợ dè dặt hơn nhiều.
Nắng ngoài trời gắt như đổ lửa, thời tiết nóng nực vô cùng. Thẩm Mộ cùng Khương Vu không muốn vào nhà ngồi mà chỉ đứng ở cửa. Mợ không còn cách nào khác, đành phải đứng cùng. Có điều cô ta xót con trai, bèn vẫy tay ý bảo con vào nhà trước.
Cảnh ấy vừa vặn bị Thẩm Mộ bắt gặp. Chỉ cần cô ta giả vờ làm ra vẻ gọi cả hai đứa nhỏ vào trong mát thì Thẩm Mộ cũng sẽ không so đo. Nhưng đối phương rõ ràng đã biết thân phận cô không tầm thường, cũng thấy cô tỏ ý quan tâm Thẩm Xán mà vẫn bỏ qua cô bé, chỉ biết nghĩ cho con mình. Thẩm Mộ không thể không suy xét lại kế hoạch đã thương lượng với Khương Vu tối qua.
Cô chau mày, liếc mắt nhìn về phía Khương Vu. Nơi đáy đôi mắt hoa đào ấy, Thẩm Mộ thấy được sự lo lắng chẳng khác gì mình.
Sợ là Thẩm Xán không thể ở lại đây.
Hai mẹ con giở trò ngay dưới mắt Khương Vu cùng Thẩm Mộ cuối cùng bị Khương Vu kêu lại ngay khi thằng bé vừa mở cửa, toan bước vào nhà.
- Mới rồi con nói cô đẩy con đúng không?
Câu hỏi của Khương Vu khiến cậu nhóc cứng đờ.
- Con nán lại một chút. Lát nữa chúng ta nói rõ hết những chuyện này trước mặt cha con bé.
Nửa giờ nói dài không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn. Những tưởng khoảng cách quá xa, Thẩm Nguyên Thần không kịp chạy đến, nhưng cuối cùng cậu ta lại thật sự thở hồng hộc xuất hiện trước mắt mọi người trong khoảng thời gian Thẩm Mộ đưa ra.
- Thẩm tổng. - Thẩm Nguyên Thần liếc mắt một cái đã thấy được Thẩm Mộ đứng trong đám người, hoặc nên nói cậu ta chỉ thấy được Thẩm Mộ.
Trước kia, khi còn trẻ, Thẩm Nguyên Thần không phải chưa từng nghĩ đến chuyện lân la làm quen. Dù sao so với dòng họ còn ở lại phía Nam thì cậu ta cũng xem như có ưu thế về khoảng cách. Khi đó cậu ta cũng từng nịnh nọt gọi Thẩm Mộ là chị họ một thời gian. Chỉ là sau này Thẩm Mộ tiếp nhận Thiên Duyệt, thủ đoạn sấm rền gió cuốn, tiếng chị họ kia của Thẩm Nguyên Thần đã rất khó có thể cất lên khi đối diện với ánh mắt xa cách của đối phương. Khách khí gọi Thẩm tổng vẫn khiến cả hai thoải mái hơn.
Thẩm Nguyên Thần đầu tiên là thấy được Thẩm Mộ, sau mới nhìn đến vợ Thẩm Mộ là Khương Vu. Tầm mắt lại tiếp tục đánh sang bên cạnh, sắc mặt Thẩm Nguyên Thần lập tức biến đổi, trở nên khó coi như nuốt phải ruồi.
Cậu ta không chỉ gặp người nhà vợ cũ mà còn thấy được đứa trẻ bị mình xem như vết nhơ, như nỗi nhục nhã cả đời.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Xán nhìn thấy Thẩm Nguyên Thần từ sau khi bị thương tỉnh lại đến giờ.
Tất cả những nhớ nhung, ỷ lại, mong chờ bao nhiêu ngày qua lập tức vỡ nát trong giây phút nó bắt gặp ánh mắt Thẩm Nguyên Thần nhìn mình.
Ghét bỏ.
Ánh mắt ba nhìn nó đầy ghét bỏ. Thẩm Xán nghĩ sự ghét bỏ đó thậm chí còn lớn hơn cả khi mợ thấy nó xuất hiện trong nhà.
Đột nhiên, trong lòng Thẩm Xán lạnh toát.
Sự ghét bỏ trần trụi ngay cả một đứa trẻ cũng nhìn ra, Thẩm Mộ cùng Khương Vu sao có thể không phát hiện. Vốn Khương Vu giữ thằng bé kia lại là định phơi bày cuộc sống Thẩm Xán ở nhờ nhà cậu ra trước mặt Thẩm Nguyên Thần một cách chân thực nhất, hy vọng cậu ta hiểu biết tình huống xong có thể gợi lên được một chút lòng trắc ẩn. Giờ xem ra ý định đó hẳn phải thất bại rồi. Thẩm Nguyên Thần ghét đứa nhỏ này, ghét sự lừa gạt cùng phản bội của vợ cũ. Dù cho cuối cùng cậu ta không thể không tiếp nhận Thẩm Xán bởi uy thế của Thẩm Mộ thì đối với Thẩm Xán mà nói, đó cũng không phải một hướng đi tốt.
Khương Vu cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Cô dắt Thẩm Xán theo mình, để Thẩm Mộ cùng Thẩm Nguyên Thần đi sang một bên nói chuyện. Khương Vu yên lặng kéo cô nhóc ngồi bên bồn hoa, nghiêm túc chải chuốt lại mái tóc vừa bị giật đến rối loạn của em.
Khương Vu đã dẫn Thẩm Xán né ra, nhưng mợ nắm tay con trai vẫn đi không được mà ở lại cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục đứng tại chỗ phơi nắng.
Thẩm Mộ nhìn nhìn Thẩm Nguyên Thần, sau đó hơi nâng tay chỉ vào một góc vắng người.
- Chị muốn nói chuyện với cậu.
Thẩm Nguyên Thần không ngốc. Nhìn đến Thẩm Xán cùng người nhà vợ cũ, cậu ta đã hiểu ngay. Cho dù không muốn đến độ nào đi nữa, cậu ta cũng chỉ có thể đi theo sau Thẩm Mộ.
- Về chuyện đứa nhỏ...
Thẩm Mộ chỉ mới mở lời, Thẩm Nguyên Thần đã vội ngắt ngang.
- Đứa nhỏ này thật sự không có quan hệ huyết thống gì với em hết. Thẩm tổng... aiz, chị họ, em nói thật với chị luôn đi. Bây giờ em thật sự không thể gặp đứa nhỏ này, liếc mắt một cái cũng không được. Chỉ cần nhìn đến nó, em sẽ lập tức nhớ lại mấy chuyện trước kia ngay. Lúc trước em với Lily...
Nói đến vợ cũ, Thẩm Nguyên Thần cũng từng thương thật lòng. Chỉ nhắc tên thôi mà đã có thể thấy được tình yêu sâu đậm trong quá khứ cùng nỗi căm hận lớn lao hiện tại đan xen trên gương mặt cậu ta.
- Sao cổ có thể... có thể đối xử với em như vậy chứ? Chín năm trời, gần chín năm trời em yêu thương đứa nhỏ này như con gái ruột. Em...
Thẩm Nguyên Thần biết mình thất thố. Cậu ta vươn tay xoa mặt, muốn khiến bản thân bình tĩnh một chút. Trong lòng cậu ta hiểu rõ, nếu Thẩm Mộ đã biết chuyện này thì bất luận thế nào cũng phải cho ra được một hướng giải quyết.
Thẩm Nguyên Thần im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng: