LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 167
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Mộ nhận được câu trả lời từ phía Khương Vu bèn đi thẳng vào vấn đề nói với Thẩm Xán: "Xán Xán, con bây giờ có một lựa chọn nữa. Cô đã bàn bạc với Thẩm Nguyên Thần rồi, chúng ta có thể tiếp tục thực hiện ước định lúc trước, mang con đi thông qua phương thức gởi nuôi. Con vẫn là con, chẳng qua sau này người chăm sóc con sẽ biến thành bọn cô."
Ánh mắt Thẩm Xán nhìn Thẩm Mộ thoáng mờ mịt, nhưng Thẩm Mộ còn chưa nói xong.
- Cơ mà có một chuyện chúng ta phải nói rõ trước. Dì Khương của con là vợ cô, bọn cô nhận nuôi một bé gái tên Thẩm Huyên. Họ là người quan trọng nhất của cô, cho nên con phải làm sao để được họ thích. Chỉ có như vậy con mới có thể ở lại nhà lâu dài. Nếu không...
Hai bàn tay nhỏ của Thẩm Xán không ngừng vò góc áo, trông có vẻ căng thẳng.
Thẩm Mộ nói rất khẳng định. Cô nhấn mạnh từng chữ: "Nếu không, cô cũng chỉ có thể đưa con về."
Người lớn chửi mắng, anh họ xô đẩy, bắt nạt, bà ngoại thở ngắn than dài, mẹ bỏ rơi cùng ba nhìn đến chỉ toàn là chán ghét...
Trong đầu Thẩm Xán điểm lại một lượt toàn bộ cuộc sống của mình trong mấy tháng qua, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ.
Tốt với dì Khương và cô bé ngày đó gặp, khiến họ thích mình, chỉ cần như vậy là nó có thể sinh sống lâu dài trong cái nhà trước kia đã từng đến ở một đêm.
Thẩm Xán còn nhớ rất rõ, nhớ trong nhà đó có một phòng ngủ dành riêng cho nó, bên trong ngập tràn màu hồng phấn công chúa, trang trí xinh đẹp vô cùng. Trước kia nó từng khinh thường tất cả những thứ đó, chỉ muốn quay lại nhà mình, nhưng bây giờ...
Cái nhà thuộc về nó đã sớm không còn.
Thẩm Mộ thấy khi cô nhóc đối diện một lần nữa nâng mắt nhìn vào mình thì sự mờ mịt ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Trong suốt, sạch sẽ, chấp nhất mà kiên định.
Đây không giống ánh mắt một đứa trẻ chín tuổi nên có, nhưng cố tình nó lại xuất hiện trên người Thẩm Xán.
Thẩm Mộ không khỏi cong khóe môi. Cô biết Thẩm Xán đã suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa còn ra một quyết định có lợi cho bản thân.
Nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Thẩm Mộ đã trở lại với vẻ hờ hững mà nói: "Những gì cô vừa nói, con nhớ rõ hết chưa?"
Thẩm Xán gật gật đầu.
Thẩm Mộ hiển nhiên vẫn chưa vừa lòng. Cô nhìn Thẩm Xán, ánh mắt thật sâu, thật nặng, khiến Thẩm Xán bị đè ép đến gần như nghẹn thở.
- Cô có đến bệnh viện nơi con làm kiểm tra, xem qua hồ sơ bệnh án, cũng gặp bác sĩ điều trị của con rồi. Xán Xán, bệnh của con đã khỏi. Lần bị thương ngoài ý muốn đó không có ảnh hưởng đến khả năng ngôn ngữ của con. Con không cách nào mở miệng không phải vì không thể nói chuyện, mà là con không muốn nói chuyện. Nhưng hôm nay, con cần phải chính miệng cho cô một đáp án. Nói cô biết rằng con muốn, rằng con đã hiểu, rồi cô sẽ dẫn con về nhà.
Thẩm Mộ nói xong thì hơi dựa người ra sau. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền vàng nhạt. Màu sắc trang nhã thế này là kiểu của Khương Vu. Chỉ tiếc cái màu có thể khiến tâm trạng người ta thoải mái ấy mặc lên người Thẩm Mộ lại không một chút hiệu quả. Cô hơi lười biếng tựa vào lưng ghế, chỉ vậy thôi cũng đã khiến người ta cảm nhận được khí thế sắc bén.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Mộ, Thẩm Xán tựa một con thú non. Nó mấy lần muốn mở miệng cất tiếng, nhưng cuối cùng đều không thành công.
Thẩm Xán trông có vẻ đáng thương. Nó mất tiếng sau khi nghe được mình không phải con ruột của ba mà té xỉu. Mới đầu nó cũng từng sợ hãi, nhưng chẳng bao lâu đã bình tĩnh đón nhận sự thật ấy. Khi đó, Thẩm Xán nghĩ rằng không thể nói chuyện cũng tốt, như vậy nó liền có lí do để không phải đối thoại với những người kia.
Sự im lặng ấy kéo dài suốt mấy tháng. Nó nghe anh họ gọi mình là đồ câm nhiều, thậm chí cũng đã quen với sự thật rằng mình không thể nói chuyện. Nhưng bây giờ, Thẩm Mộ lại báo cho nó biết, nó có thể nói, hơn nữa cần phải nói.
Thẩm Xán muốn đi theo Thẩm Mộ. Nó không muốn quay lại nhà cậu làm một đứa dư thừa, chướng mắt. Nó dốc hết sức, siết chặt nắm tay, gồng đến đầu đầy mồ hôi. Nhưng Thẩm Mộ lại không cảm thông cho nó dù chỉ là một chút. Cô chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm Xán, nói một câu:
- Con có thể. Con phải chính miệng nói với cô con muốn mới được.
Con muốn.
Con thật sự muốn.
Con muốn theo cô về.
- Con...
Thẩm Xán cuối cùng cũng bật ra được một âm tiết, một chữ "con".
Nghe được tiếng nói biến mất đã lâu của bản thân, hốc mắt cô nhóc ửng đỏ, mà Thẩm Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhớ đến lời bác sĩ điều trị của Thẩm Xán từng nói.
"Tôi cảm thấy đứa bé không nói được quá nửa là do nguyên nhân tâm lý. Tình huống kiểu này nên giải quyết càng sớm càng tốt. Nếu kéo dài quá lâu, hình thành tiềm thức, nói không chừng con bé sẽ thật sự không thể mở miệng được nữa."
"Như vậy tôi cần làm gì? Phải làm gì mới có thể giúp được nó?"
"Cá nhân tôi đề nghị kích thích ý muốn nội tâm của con bé. Khi nó gấp gáp muốn biểu đạt suy nghĩ cùng tâm tình của bản thân, nói không chừng sẽ phá tan được chướng ngại trong lòng."
- Con... con muốn. - Thẩm Xán rưng rưng nhìn về phía Thẩm Mộ. Giọng nó mang vẻ trong trẻo đặc biệt của trẻ con, có điều hẳn vì đã lâu không nói nên không quá vang mà còn hơi nghẹn.
Hai tay Thẩm Mộ siết chặt lấy nhau. Cô cố gắng khiến bản thân giữ bình tĩnh, nhàn nhạt nói với Thẩm Xán: "Như vậy những điều cô vừa nói, con hiểu hết chưa?"
Thẩm Xán gật đầu.
- Không, con phải mở miệng nói.
Thẩm Xán rơi nước mắt, nghẹn ngào: "Con hiểu rồi. Con sẽ tốt với em, sẽ làm dì Khương thích. Con đã không có nhà. Con muốn ở lại nơi đó."
Trong mắt Thẩm Xán có nước mắt, cũng có khát vọng đơn thuần nhất. Ánh mắt ấy khiến Thẩm Mộ cảm thấy thoáng đau lòng. Cuối cùng cô đổi dáng ngồi cứng đờ mà đứng dậy vươn tay