LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - PHIÊN NGOẠI
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thẩm Xán, năm nay mười bảy tuổi, hiện đang học chuyên ngành Quản lý ở đại học A.
Ngay giữa tháng tám mùa hạ, kì nghỉ hè còn chưa kết thúc, đồng chí Thẩm Xán đã làm một chuyện. Nó dẫn em gái nhỏ hơn mình hai tuổi bỏ nhà trốn đi, từ 11-A trung tâm Cảnh Uyển trốn sang 12-A. Còn về nguyên nhân ấy à...
- Con, hôm nay, phải dẫn em về ăn cơm chiều. - Thẩm Mộ hạ tối hậu thư từ đầu bên kia cuộc gọi video.
Thẩm Xán nhún vai với mẹ già, thái độ rất kiên quyết: "Được thôi, chỉ cần mẹ hứa không dẫn con với em cùng đi Veikely với hai người thì bây giờ con sẽ về ngay và luôn."
Thẩm Mộ thoáng bất đắc dĩ: "Đi du lịch với hai mẹ có gì không tốt?"
Thẩm Xán bấm tay tính tính: "Mẹ thân yêu của con ơi, con với Huyên Huyên, hai đứa con đã tham gia hôn lễ của hai người tổng cộng mười sáu lần, làm hoa đồng mười sáu lần rồi, bình quân mỗi năm hai lần. Nếu tụi con vẫn còn tám chín tuổi như năm đó thì không có gì, nhưng con bây giờ đã mười bảy rồi, mẹ tưởng tượng ra được cảnh con mặc váy phồng, đội vòng hoa, đứng một bên giúp hai người nâng váy sao?"
- ... - Thẩm Mộ cẩn thận ngẫm nghĩ cảnh tượng Thẩm Xán vừa miêu tả. Ờm... đúng là có chút...
- Được rồi. - Cuối cùng Thẩm Mộ vẫn thỏa hiệp. Cô tỏ vẻ tiếc nuối, trông rất mất tinh thần.
Thẩm Xán lại cười. Nó chống cằm nói với Thẩm Mộ: "Mẹ, thật ra hai đứa con không đi theo, mẹ vui lắm chứ gì."
- Làm gì có. - Thẩm Mộ cố gắng tỏ ra vô tội, có điều...
Cô đúng là vui thật. Người một nhà gì đó chỉ là chấp niệm của Khương Vu thôi. Còn Thẩm Mộ cô, hận không thể bỏ hai nha đầu ở nhà, cùng vợ đi đến trấn nhỏ xinh đẹp bên hồ hưởng thụ thế giới hai người.
Nghe nói đó là hồ nước đẹp nhất trên thế giới, mà bên kia hồ chính là đỉnh núi nguy nga sừng sững, tuyết đọng quanh năm. Thẩm Mộ đã tính hết rồi, các cô có thể lưu lại một ít ảnh chụp thật đẹp giữa khung cảnh đan xen ấy, sau đó nằm trong phòng khách sạn tựa sát vào nhau thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ. Chỉ cô và Khương Vu, hai người với nhau.
Các cô thậm chí còn có thể làm một ít chuyện xấu hổ...
Thẩm Xán vừa từ chối yêu cầu cùng đi du lịch của mẹ già, giờ trong lòng đã thấy chua chua.
Nhìn xem, nhìn xem cái người bên kia màn hình đi. Người ta đã đắm chìm trong ảo tưởng đi chơi mà không có hai cục nợ rồi kia kìa, ngay cả nụ cười cũng không thèm che giấu.
- Mẹ. - Thẩm Xán lên tiếng cắt ngang ảo tưởng của Thẩm Mộ. - Con có một thỉnh cầu nho nhỏ.
Thẩm Mộ hoàn hồn, đáp lời: "Đâu nói nghe thử."
- Con có thể thừa dịp nghỉ hè đi châu Âu một chuyến được không?
- No! - Thẩm Mộ từ chối dứt khoát lại lưu loát. - Một mình con không được. Đi du lịch một mình là chuyện sau khi đã trưởng thành, đủ mười tám tuổi.
Thẩm Xán còn cố gắng thuyết phục: "Không phải một mình, con đi cùng với Huyên Huyên."
Thẩm Mộ lập tức ôm ngực: "Con vị thành niên còn muốn dẫn theo em gái vị thành niên. Thôi tha cho các mẹ đáng thương của con đi, trái tim của hai mẹ yếu ớt lắm."
Thẩm Xán còn chưa kịp phản bác thì một giọng nói đã vang lên từ cửa: "Xán Xán, con đừng nghe mẹ con dẻo mỏ. Hồi bằng tuổi con thì nó đã chạy gần như khắp thế giới rồi. Ê, Thẩm Mộ, mày đừng có tiêu chuẩn kép quá nha."
Kiếp trước oan gia, kiếp này chí cốt.
Tên Phó Tư Dao này hẳn là trời sinh để phá đám Thẩm Mộ cô.
- Phó Tư Dao, mày vừa phải thôi, mau đưa hai con gái tao về.
- Ôi, ôi, xã hội dân chủ nha, cất cái bài phụ huynh quản con cái ấy đi. Chừng nào tụi nhỏ muốn về thì sẽ tự đi về.
Thẩm Xán vội vàng đứng dậy, nhường chỗ để dì Phó đấu võ mồm với mẹ, thuận tiện chuẩn bị chuồn êm. Kết quả mẹ già tai thính mắt tinh, liếc mắt một cái đã thấy được động tác nhỏ của nó.
- Xán Xán, con đi đâu đó?
Thẩm Xán khựng lại, xoay người cười nói: "Con đi đón em về nhà, cũng đến giờ rồi."
- Tối nhớ về ăn cơm. - Thẩm Mộ lại dặn dò một lần nữa.
- Dạ, biết rồi.
Đáp lời xong, Thẩm Xán đứng dậy. Nghĩ đến em gái, nó lại nhịn không được mà cười khẽ.
Đang nghỉ hè, cô bé tốt bụng Thẩm Huyên đi đâu?
Chuyện em phải làm có rất nhiều. Từ khi lên cao trung, em đã tham gia tổ chức tình nguyện trong trường. Hôm nay đi viện dưỡng lão, ngày mai đi trường khuyết tật. Chốc thì cầm cờ vàng giữ gìn trật tự giao thông, chốc lại cùng đội tình nguyện đi làm sạch rác trong thành phố...
Tóm lại, bất luận là đối với người hay việc, bạn học Thẩm Tiểu Ngoan đều rất chân thành và nhiệt tình. Em vẫn luôn cố gắng làm một cô bé tốt bụng, cũng đã làm được. Em khiến Thẩm Xán cảm thấy kiêu ngạo. Mà bây giờ, nó sắp đi đón em về.
Cô nhóc phải đi, Phó Tư Dao cũng không rảnh cãi cọ với Thẩm Mộ nữa, thẳng tay cắt đứt cuộc trò chuyện video, đứng dậy theo Thẩm Xán ra ngoài.
- Mẹ con chỉ là không yên tâm thôi. Nếu nghỉ hè con muốn cùng Huyên Huyên đi chơi một chút thì không bằng đi với dì. Vừa vặn dì phải đến nước M xử lý chút chuyện. - Đâm chọt thì đâm chọt, nhưng Phó Tư Dao cũng làm mẹ, cô có thể hiểu tâm trạng của bạn tốt, vì vậy đưa ra kiến nghị với Thẩm Xán.
- Nước M ạ? - Thẩm Xán vừa nghe đã vội lắc đầu.
Phó Tư Dao lúc này mới nhận ra điều gì mà nhìn sang Thẩm Xán với vẻ có lỗi. Thẩm Xán lại không có phản ứng mà chỉ nói vọng lên lầu chào một tiếng: "Tiểu Nam, chị đi đây."
Nghe được tiếng Thẩm Xán, một cậu nhóc chừng bảy tuổi, độ tuổi chó mèo cũng không dám đến gần, hấp tấp chạy từ trên lầu xuống, trông cậu khỏe mạnh kháu khỉnh, vừa đáng yêu lại xinh trai.
- Tạm biệt chị Xán Xán. - Phó Nam vẫy vẫy tay với Thẩm Xán.
Thẩm Xán cười cười, chia tay hai mẹ con nhà họ Phó rồi bước ra ngoài đi đón em gái.
Nhìn bóng dáng Thẩm Xán, Phó Tư Dao nhớ đến một chuyện mới xảy ra cách đây không lâu. Vốn Thẩm Xán đã nhận được thông báo trúng tuyển của đại học nổi tiếng ở nước M. Nhưng khi cả nhà chuẩn bị ăn mừng vì chuyện đó thì một vị khách không ai có thể ngờ đột nhiên tìm đến Khương Vu và Thẩm Mộ.
Bà Vương Đinh, cũng chính là người mẹ hơn hai mươi năm chưa gặp mặt của Khương Vu, đột nhiên về nước. Hơn nữa bà ta còn thông qua người cậu mà muốn gặp đứa con gái là Khương Vu một lần.
Khương Vu thoạt tiên có hơi do dự, nào ngờ bà Vương Đinh đã tìm thẳng đến cửa. Khương Vu cũng dứt khoát không chối đẩy nữa mà kéo cả nhà bốn người cùng Vương Đinh ăn một bữa cơm, cũng thuận tiện tìm hiểu mục đích đến của bà ta chuyến này.
Trong hai mươi năm không gặp, Vương Đinh lại qua hai đời chồng. Mỗi cuộc hôn nhân lại mang đến cho bà ta rất nhiều ích lợi thiết thực, làm bà ta có được tiền tài, địa vị, quyền thế. Sau Khương Vu, bà ta cũng từng có thai một lần. Chẳng qua lúc ấy Vương Đinh đang dốc lòng vì sự nghiệp, cuối cùng không màng sự phản đối của chồng mà kiên quyết phá bỏ đứa bé còn chưa chào đời kia.
Hẳn vì ông Trời cũng cảm thấy bà ta không xứng đáng làm mẹ nên từ đó về sau, bụng Vương Đinh không có động tĩnh gì nữa.
- Lần này trở về, mẹ là muốn để cái này lại cho con. - Vương Đinh lấy ra một phần văn kiện đặt trước mặt Khương Vu.
Khương Vu nhận lấy, mở ra lật xem, rồi lại trả về tay Vương Đinh.
Vương Đinh vẫn cố thuyết phục: "Con là đứa con duy nhất của mẹ. Mấy năm nay thua thiệt, mẹ đều sẽ bồi thường cho con."
- Cảm ơn, nhưng tôi đã không cần nữa. - Khương Vu lễ phép từ chối.
Tôi đã không cần nữa.
Những lời này không mang chút oán hận hay luyến tiếc nào. Dù khi còn nhỏ, Khương Vu cũng từng thương tâm rơi lệ, thậm chí vô số đêm thức trắng vì quyết định vứt bỏ mình của mẹ, nhưng đó suy cho cùng đã là quá khứ. Hiện tại cô thật sự không cần những thứ ấy nữa.
Không cần tiền, không cần sự sám hối, không cần lòng quan tâm, cũng không cần tình yêu của Vương Đinh.
Cho nên phần văn kiện kế thừa số tài sản kếch xù mà Vương Đinh nỗ lực dốc sức làm hơn hai mươi năm kia, Khương Vu chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức trả lại cho đối phương.
Vương Đinh nhìn đứa con gái duy nhất, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối.
Nhưng Khương Vu lại đưa cho Vương Đinh một lời đề nghị: "Bà cũng thấy rồi đấy, tôi bây giờ có bạn đời, có con gái, có công việc hãnh diện, thật sự không cần những thứ này. Không bằng bà quyên góp một ít đi, quyên góp cho những cô nhi không có cha mẹ cạnh bên, để chúng có thể lớn lên thuận lợi hơn. Như vậy hữu dụng hơn để lại cho tôi nhiều. Tôi đã quen cuộc sống tự lực cánh sinh rồi, hơn nữa..."
Thốt lên hai tiếng "hơn nữa", Khương Vu lại nhìn sang chị vợ bên cạnh. Ngay trước mặt Vương Đinh, cô dắt tay Thẩm Mộ, mười ngón đan xen, vô cùng ân ái.
- Hơn nữa, tôi cũng đã sớm gặp được người có thể dựa vào.
Vương Đinh không còn gì để nói. Ánh mắt bà ta nhìn con gái thật sâu, sau đó lại đảo qua vợ cùng hai đứa bé bên cạnh. Cuối cùng, Vương Đinh không thể không đối mặt với một sự thật. Bà ta làm đứa nhỏ này lớn lên vất vả như không có cha mẹ, bây giờ rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi con gái. Đối với Khương Vu mà nói, bà dường như chỉ là một người xa lạ. Tình cảm và tài sản của bà chỉ khiến Khương Vu bối rối. Nếu thật sự muốn biểu đạt sự áy náy với con gái, như vậy không quấy rầy chính là chuyện duy nhất bà có thể làm cho Khương Vu.
Vương Đinh đi rồi.
Như chưa từng đặt chân đến.
Nhưng Thẩm Xán vốn còn đang vui vẻ không thôi vì nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học danh giá nước M lại đột nhiên tuyên bố với hai mẹ rằng mình không đi nữa mà muốn ở lại Kinh Nguyên, học đại học A.
Cả Khương Vu và Thẩm Mộ đều rất kinh ngạc với quyết định ấy.
- Tại sao?- Trăn trở mãi, cuối cùng vẫn là Khương Vu tìm đến con gái, tâm sự hỏi nguyên nhân.
Thẩm Xán không đáp lời mà chỉ ôm lấy Khương Vu.
Từ sau khi bọn nhỏ lớn lên, hành động thân mật như vậy đã ít đi nhiều. Khương Vu thoáng bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Xán.
Cuối cùng, Thẩm Xán cũng không nói với bất kì ai nguyên nhân vì sao nó lại quyết định như vậy. Chỉ có trong lòng nó biết rõ, nó không muốn sinh sống trên cùng một đất nước với người đã từng vứt bỏ mẹ nó. Nó không vị tha như vậy. Nó sẽ không tha thứ cho