LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 22
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Khương Vu lôi kéo Trương Tích đi dạo sân trường rồi ăn trưa. Bước ra khỏi cửa quán mì thường ghé, Trương Tích nói sao cũng không chịu đi nữa, quyết tâm phải về kí túc xá ngủ bù.
Khương Vu đầu tiên là trở lại Hoa Sách, sau đó gọi điện thoại cho người ủy thác dặn dò mấy chuyện, lại rảnh rỗi sửa soạn lại tài liệu hết nửa ngày, tới khi mặt trời đứng bóng, cô thật sự tìm không ra chuyện gì để làm nữa.
Người là phải về nhà. Dù chiếm lí hay chột dạ thì đều phải về nhà.
Khương Vu đi bộ về cũng chỉ mười phút. Chân trời vẫn còn sót lại vài tia nắng đỏ cam. Lúc đi ngang siêu thị rau củ quả tươi trong tiểu khu, Khương Vu dừng bước.
Cô nghĩ, hôm qua Thẩm Mộ cố ý gọt táo cho cô, hôm nay có phải cô cũng nên mua chút gì dỗ chị vui vẻ? Nhưng khi bước vào rồi, đứng trước hàng loạt kệ trưng bày, Khương Vu lại lúng túng.
Thẩm Mộ thích ăn cái gì?
Trái cây, rau củ, còn có các loại đồ ăn vặt bày đầy trước mắt, Khương Vu lại hoang mang.
Thẩm Mộ biết cô ưa đồ ngọt. Chocolate, kem, sữa ngọt các thứ, không cần cô nói, trong nhà đều đã chuẩn bị sẵn. Ngẫu nhiên cô ăn nhiều, Thẩm Mộ còn sẽ quản, giấu hết đi, nói là sợ cô ăn nhiều hư răng. Xem cô như con nít sao?!
Nhưng bây giờ đột nhiên hỏi Thẩm Mộ thích cái gì, Khương Vu thật sự không thể cho ra đáp án.
Nếu nói buổi sáng ra ngoài là có chút chột dạ thì bây giờ chính là chột dạ lại thêm áy náy.
Khương Vu cầm đại một chùm nho. Bình thường ở nhà Thẩm Mộ đều là ăn theo cô. Cô muốn ăn táo, chị cũng sẽ ăn vài miếng táo. Cô muốn ăn đào, Thẩm Mộ cũng thuận tiện rửa cho mình một quả đào. Theo hồi ức của cô về quãng thời gian hai người cùng chung sống thì hình như Thẩm Mộ gặp nho sẽ ăn nhiều một chút.
- Chắc là thích nho. - Khương Vu lầm bầm một cách thiếu tự tin.
- Wow, nho kìa!
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng khiến Khương Vu giật nảy người. Cô quay đầu, liền thấy một Thẩm Mộ đỏ chót xinh xắn đứng đó. Áo khoác dạ đỏ rực lại thêm một đôi giày da bóng loáng cũng màu đỏ, lóa mắt như một đóa hướng dương. Thứ duy nhất trên người chị có màu sắc mộc mạc chắc chỉ có cái khăn choàng màu xám đậm trên cổ.
Khương Vu nhìn Thẩm Mộ, lại nhìn bản thân mình.
Nói sao đây... Hai người đứng cạnh nhau, trông càng thêm cân xứng.
Một thoáng màu đỏ khiến Khương Vu thêm phần ấm áp, mà chút xám đậm trầm tĩnh cũng làm Thẩm Mộ vốn khí thế như lửa trở nên hòa nhã hơn.
- Chị đi đâu à? - Khương Vu chỉ chỉ bộ dạng chải chuốt của Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ cầm lấy mớ nho trong tay Khương Vu, cười nói: "Đúng vậy, ra mua đồ."
...
Khương Vu cảm thấy xuống dưới lầu mua đồ thôi, thật sự không cần ăn diện đến vậy.
- Muốn ăn nho sao? - Thẩm Mộ cười khanh khách nhìn Khương Vu, - Chúng ta có nên mua nhiều chút không?
Trong nháy mắt đó, Khương Vu bỗng nhiên cảm thấy tò mò về quá khứ của Thẩm Mộ mà cô chưa từng tham dự. Chị khi đó cũng thấu tình đạt lí thế này sao? Có phải cũng từng đối xử dịu dàng với người khác như giờ hay không?
- A Vu?
Thấy Khương Vu mãi không đáp lời, Thẩm Mộ đành phải nhẹ giọng gọi.
Khương Vu hoàn hồn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộ: "Còn chị? Chị có thích không?"
- Chị? - Thẩm Mộ ngẩn người, rồi từ từ nở nụ cười.
Thì ra là muốn mua đồ mình thích.
Khương Vu chờ Thẩm Mộ trả lời cả nửa ngày, nhưng người kia cười sung sướng xong lại còn vươn tay véo mặt cô, véo đỏ cả rồi còn chưa chịu buông.
- Thẩm Mộ! - Khương Vu bị đau.
Không quá đối xứng, Thẩm Mộ lại đổi tay véo tiếp nửa bên kia mặt. Khương Vu cảm thấy nước mắt mình sắp rớt tới nơi.
Dẫm lên ranh giới cực hạn của Khương Vu, Thẩm Mộ mới buông tay, còn cười tủm tỉm trả lời câu hỏi vừa rồi: "A Vu, chị thích nho."
Khương Vu vốn sắp bùng nổ, nghe vậy lập tức dịu xuống ngay.
Đoán đúng rồi. Khương Vu mừng thầm trong lòng.
Hai người đặt nho vào giỏ, Thẩm Mộ không chút ngại ngùng ôm Khương Vu vào lòng. Cô kéo Khương Vu đến trước một kệ hàng, từ từ kể:
- A Vu, em xem, chị thích nho, thích bưởi, thích dâu tằm. Chị còn thích cà tím, thích thịt bò, thích cá và tôm càng xanh.
Thẩm Mộ có thể cảm giác được mỗi khi cô liệt kê một thứ, Khương Vu sẽ gật đầu thật khẽ, ghi tạc hết vào lòng. Bộ dạng muốn từ từ tìm hiểu mình thế này, có hơi vụng về, cũng thật đáng yêu.
Thẩm Mộ nhẹ nhàng cọ mặt vào tai Khương Vu. Lỗ tai em rất mẫn cảm, cho dù chỉ thổi nhẹ một hơi cũng sẽ đỏ bừng.
Cô bị một Khương Vu như vậy làm rung động. Không so đo với em nữa.
- A Vu, em có thể thử yêu chị nhiều hơn một chút, tin tưởng chị nhiều hơn một chút.
Khương Vu ngẩn ra, nghiêng người nhìn Thẩm Mộ. Chỉ thấy ánh hoàng hôn từ cửa hắt vào, bao phủ cả người chị trong một quầng sáng, trông dịu dàng mà mông lung.
Mua đồ xong, Thẩm Mộ lẩm nhẩm ca hát, xách túi, nắm vợ đi về nhà. Hôm nay bọn họ mua không ít nguyên liệu tươi mới, buổi tối có thể làm món ngon cho Khương Vu ăn.
Nhưng mà cô vợ nhỏ Thẩm Mộ nắm tay lại không được phơi phới như vậy. Khương Vu mặt đầy chột dạ, cô cứ cảm thấy Thẩm Mộ hình như đã biết điều gì.
Cả tối, Khương Vu vẫn luôn đợi.
Trong cuộc sống hàng ngày của hai người, nếu Thẩm Mộ tò mò hay không được vui về chuyện gì đó, chị luôn là người mở miệng trước. Nhưng hôm nay, Thẩm Mộ chẳng những không hề thắc mắc chuyện mình ra ngoài cả ngày mà trông chị còn hứng khởi bất thường.
Ngân nga suốt quãng đường về nhà,