LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 33
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Trong lễ đường rộng lớn, không có ai khác ngoại trừ hai người bọn cô.
Lời Thẩm Mộ nói như chứa đầy mê hoặc, khiến Khương Vu không tự chủ được mà đi về phía chị.
Thẩm Mộ trong mắt cô quả thật vô cùng xinh đẹp, cô trong mắt Thẩm Mộ sao có thể không phải? Thẩm Mộ nghĩ, Khương Vu vốn nên như vậy, trang điểm như một cô công chúa, làn váy đong đưa theo mỗi bước chân, vòng hoa phấn nộn nghịch ngợm trên đầu, hoàn toàn không có khí thế nghiêm túc thường ngày. Mà lúc này, trong mắt em chỉ có cô, chỉ biết đi về phía cô.
Thẩm Mộ vươn tay, đỡ Khương Vu bước lên bục. Dải ngân hà trên đầu vô cùng lộng lẫy, phủ ánh sáng bạc xuống hai người bên dưới.
Trong mắt Khương Vu tràn đầy nghi hoặc. Như hiểu được ý đối phương, Thẩm Mộ thanh thanh giọng rồi mở miệng: "Cô Khương Vu, cô đồng ý trở thành vợ cô Thẩm Mộ không? Bất luận thuận lợi hay khó khăn, khỏe mạnh hay đau ốm, giàu sang hay nghèo khổ, đều sóng vai một đời, không rời không bỏ?"
- Em... - Khương Vu ngây ra, câu nói đến miệng lại tắc nghẹn. Lời hứa hẹn này quá nặng, cô thật sự cho được sao?
Thẩm Mộ lại không ngại cô chần chờ, kiên định nói: "Em đồng ý."
Loại chuyện này cũng tự quyết định được sao? Khương Vu bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghe Thẩm Mộ tiếp tục nói: "Vậy cô Thẩm Mộ, cô đồng ý trở thành vợ cô Khương Vu không? Bất luận thuận lợi hay khó khăn, khỏe mạnh hay đau ốm, giàu sang hay nghèo khổ, đều sóng vai một đời, không rời không bỏ."
Lần này cũng là tự hỏi tự đáp, chẳng qua Thẩm Mộ đáp chắc chắn hơn vừa rồi nhiều.
- Tôi đồng ý.
Trong ánh mắt đó chứa đầy sự chân thành và thâm tình, khiến nội tâm Khương Vu chấn động.
Giờ phút này, cô xác định hơn bất kì lúc nào, rằng Thẩm Mộ nói yêu cô không phải chỉ là một câu đùa vui.
- Bây giờ, cô dâu có thể hôn cô dâu. - Thẩm Mộ tự chủ trì nghi thức cho hôn lễ của chính mình. Trước khi áp lại gần Khương Vu, cô còn cong môi cười nhẹ, quyến rũ mà mê người, - Lần này không cho em nhắm mắt, phải nhìn chị cho kĩ.
Khương Vu cảm thấy mình như một con rối gỗ, mà dây điều khiển nằm trong tay Thẩm Mộ. Cô chưa bao giờ biết mình có thể nghe lời như vậy, hoàn toàn làm theo ý của đối phương. Thẩm Mộ không thích cô nhắm mắt, cô liền mở to, nhìn chị dần dần áp sát, thẳng đến khi nụ hôn đó dừng trên môi.
Trong cái hôn triền miên mà nhiệt liệt ấy, Khương Vu đột nhiên nhận ra:
- Chị là muốn bổ sung cho chúng ta một buổi hôn lễ?
Thẩm Mộ không trực tiếp trả lời. Cô chạm lên vòng hoa nơi đỉnh đầu Khương Vu, rồi vuốt ve gương mặt đối phương: "Chị nghĩ nếu tất cả trở nên trang trọng hơn một chút, có lẽ em sẽ càng an tâm. Vậy bây giờ, luật sư Khương của chị, em nói thử xem, chị có thành công không?"
Giờ Khương Vu mới hiểu vì sao phụ nữ dù có khôn khéo đến đâu cũng dễ bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc. Lời Thẩm Mộ nói tựa như tiếng trời thánh thót nhất truyền xuống từ chín tầng mây. Bộ dáng chị nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào mình gần như khiến Khương Vu không thể kiềm chế.
- Sao chị lại tốt với em như vậy? - Đây không phải lần đầu tiên Khương Vu hỏi vấn đề này.
Trước kia Thẩm Mộ đều đáp qua loa, nhưng hôm nay trông chị rất nghiêm túc.
- A Vu, bởi vì chị đã đợi rất nhiều năm mới đợi được em. Em là món quà của vận mệnh. Tuy hôn lễ này của chúng ta không ai chúc phúc, không có người thân, thậm chí không có được một vị trưởng bối tin cậy ở bên làm bạn, dẫn em bước đến, nhưng em phải tin tưởng, đưa em đến bên chị là trời xanh đã an bài.
Khương Vu nghĩ, Thẩm Mộ nhất định đã xem cô như người yêu lí tưởng chị chờ đợi từ lâu. Cô thật sự không biết mình có đủ tốt để đáp lại sự chờ mong quá lớn ấy hay không?
Mà nói xong suy nghĩ giấu trong lòng đã lâu, Thẩm Mộ nhẹ nhàng để sát vào, hôn lên trán Khương Vu.
Thẩm Mộ rất thích hôn. Rời giường, sắp ngủ, ra ngoài, ăn cơm, thậm chí lúc Khương Vu đang làm việc, người này cũng sẽ thò qua ôm ấp hôn hít. Nhưng nụ hôn vừa rồi có chút khác. Thẩm Mộ rất cẩn thận, tựa như chị vừa nói, cô là một món quà quý giá. Cô có thể nhìn đến một Khương Vu rất chân thật trong mắt Thẩm Mộ. Một Khương Vu động tình, đây quả là thể nghiệm quá xa lạ.
- Em thích chiếc áo cưới này không? - Thẩm Mộ cười hỏi.
Khương Vu dù có muốn dối lòng cỡ nào đi nữa thì lúc này cũng không thể đưa ra một đáp án trái lương tâm: "Thích, thích muốn chết. Đúng là gặp quỷ, chị ngay cả cái này cũng biết."
Thẩm Mộ nắm đôi bàn tay Khương Vu, giọng trêu chọc: "Nga, biết cái gì cơ?"
- Biết thời trẻ con ấu trĩ nhất của em cũng có một giấc mộng công chúa.
Thẩm Mộ chỉnh lại vòng hoa trên đầu Khương Vu: "Như vậy từ nay về sau em chính là công chúa của chị."
Khương Vu mỉm cười nói: "Vậy còn chị? Chị là Doraemon không gì làm không được sao?"
Thẩm Mộ cười lắc đầu: "Ngược lại, nói không chừng khi còn nhỏ em là Peter Pan của người khác."
Khương Vu không hiểu lắm ý tứ trong lời của Thẩm Mộ. Thẩm Mộ cũng không định giải thích. Cô kéo Khương Vu vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy.
- Tối nay ở đây cũng chỉ thuộc về chúng ta, mình qua đêm tại đây luôn, không đi nữa.
- Chị đã sớm lên kế hoạch rồi sao?
- Đương nhiên, đây là năm mới đầu tiên chúng ta bên nhau.
- Sau này sẽ còn rất nhiều. - Đây là lần đầu tiên Khương Vu nói lên chờ mong với tương lai hôn nhân của mình, lại hiếm khi nói lời tâm tình. - Năm mới vui vẻ, Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ cảm thấy trong lòng nháy mắt đã bị cô nàng này lấp đầy.