LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 40
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng tư nhiều mưa.
Khương Vu vừa xử lý xong tư liệu ủy thác, nhìn ngoài cửa sổ mà thất thần suy nghĩ. Trời lại mưa, cô không mang theo ô. Mùa đông vừa qua, đồng chí Thẩm Mộ lái xe riêng đã chính thức bị cô sa thải. Không biết bắt đầu từ khi nào, Khương Vu cảm thấy đi bộ mười phút về nhà cũng rất tốt, rất vui vẻ. Giờ Thẩm Mộ muốn đổi ý cho Khương Vu tự lái xe cũng không được.
Thẩm Mộ hôm nay không bận việc. Khương Vu nhẩm tính thời gian một chút, lúc này chị hẳn đã đến nhà. Xem ra cô phải tự nghĩ cách đi về.
Tiếng mưa rơi đập vào cửa kính khiến con người ta tâm trạng vốn đã không tốt lại càng thấy phiền muộn trong lòng. Nhìn hai hộp tài liệu đã sắp xếp ngay ngắn trên bàn, Khương Vu thở dài, đứng dậy bê vào phòng.
Ủy thác bên trong hai hộp này cũng có điểm tương đồng.
Một vụ là con bị bệnh nặng, người vợ không buông tay, muốn bán nhà tiếp tục chữa trị nhưng người chồng kiên quyết không đồng ý, hai người lựa chọn ly hôn.
Khương Vu còn nhớ lúc người mẹ kia tìm đến, cô hỏi nhu cầu người ủy thác như thường lệ, cô ta ánh mắt rõ ràng, thẳng thắn nói với Khương Vu mình cần tiền.
Khương Vu đã tìm hiểu bệnh tình con trai cô ta, là căn bệnh có tiền cũng chưa chắc chữa khỏi được. Người cha không muốn đổ hết tài sản vào cái động không đáy đó nên mới ngăn chặn kịp lúc. Khương Vu cũng muốn khuyên cô ta nên lượng sức, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, tình cảm đã chiến thắng lí trí, cô không thể thốt lên một chữ "không".
Cuối cùng vẫn là ly hôn. Khương Vu và người ủy thác cũng không tranh giành bất động sản, nhà vẫn để lại cho bên kia, nhưng phải trả cho nhà gái một phần tiền mặt tương ứng nửa giá trị. Như vậy, người mẹ đã có một số tiền để chữa bệnh cho con. Mà xét thấy đứa trẻ chưa thành niên, người cha vẫn phải có nghĩa vụ nuôi nấng. Bọn họ thương lượng một con số hai bên đều có thể chấp nhận, cuối cùng xem như chia tay trong hòa bình.
Khương Vu làm luật sư, có đến thăm vài lần. Nhưng cô nghe cậu bé nói từ khi đề nghị ly hôn, cha đã không tới bệnh viện nữa. Trước khi đi, cậu bé còn kéo tay áo Khương Vu, lén hỏi có phải cha mẹ ly hôn là do cậu bị bệnh hay không. Khương Vu không nói dối, cô chỉ xoa đầu đứa trẻ, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Cha mẹ con tách ra là bởi vì họ không thể hiểu nhau, cũng không thể làm ra lựa chọn giống nhau."
Cô không biết cậu bé nghe hiểu không, cũng không biết liệu cậu có còn sống đủ lâu để có thể nếm trải sự khổ cực cùng bất đắc dĩ ấy. Ra khỏi phòng bệnh, Khương Vu liền trả hết tiền lại cho người mẹ.
Người phụ nữ nhìn Khương Vu với đôi mắt đầy bất an. Khương Vu tin nếu không có biến cố này, cô ta nhất định sẽ là một người hiếu thắng, sĩ diện, không dễ dàng nhận sự giúp đỡ. Nhưng hiện thực chính là như vậy, nó ép người ta không thể không cúi đầu. Cô ta chỉ có thể đè nén lòng tự tôn đó mà nhận sự ban ơn từ người khác.
Sau khi vụ này kết thúc được ba ngày, lại một người ủy thác nữa đến tìm Khương Vu. Cũng là một người mẹ, cũng là người nhà đột nhiên phát hiện bệnh, chẳng qua lần này không phải con mà là người chồng.
Khương Vu làm cố vấn, trong thời gian hai tiếng, cô đã hiểu hết câu chuyện trong gia đình này cùng yêu cầu của người mẹ.
- Luật sư Khương, tôi biết ảnh cần tiền. Tôi chỉ cần con thôi. Nhà, xe, trang sức, tất cả đồ đáng giá tôi đều có thể để lại cho ảnh. Phí nuôi dưỡng tôi cũng không cần ảnh đưa, chỉ cần...
Chỉ cần đừng kéo tôi và con xuống vũng bùn không thể nào thoát thân đó.
Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm, muốn lõa lồ tâm tư như vậy ra miệng cũng không dễ dàng. Người phụ nữ nói đến đấy đã nghẹn ngào.
Khương Vu phân tích những khả năng có thể xảy ra, cuối cùng nói: "Thật ra, người cô cần nhất không phải luật sư. Hai vợ chồng cô có thể nói chuyện với nhau, có lẽ anh ta chưa bao giờ muốn liên lụy hai người."
Ngày đó, người phụ nữ đỏ mắt rời đi, sau cũng không tái xuất hiện ở Hoa Sách nữa. Có lẽ cô ta đã cùng chồng chia tay trong hòa bình, có lẽ cuối cùng cô ta đổi ý muốn cùng người nhà vượt qua sóng gió, có lẽ...
Sẽ tồn tại rất nhiều cái có lẽ, rất nhiều loại khả năng. Những điều đó Khương Vu không tài nào biết được. Cô chỉ có thể cất những câu chuyện đó đi, nhét vào ngăn tủ như một mớ tài liệu, rồi đóng lại thật chặt.
Thời gian không còn sớm, cô nên về nhà.
Trời tháng tư ở thành phố Kinh Nguyên như cảm xúc của một đứa trẻ, thay đổi thất thường. Khương Vu bước đến cửa chính Hoa Sách, vươn tay xem xét. Hạt mưa rơi vào lòng bàn tay mang theo sự lạnh lẽo. Cô nhìn ra bên ngoài, mọi người trên đường ai ai cũng bước đi vội vã. Những chiếc ô căng trên đầu như vô số đóa hoa nở rộ. Mà trong đó, bông đỏ rực tươi đẹp nhất đang đi về phía này.
Tiểu Trần thấy luật sư Khương bị cơn mưa chặn đường về, không biết lấy từ đâu ra một chiếc ô: "Luật sư Khương, chị không mang dù sao? Em vừa tìm được một cái, cho chị mượn dùng..."
Tiểu Trần còn chưa dứt lời, đã thấy Khương Vu tiến lên một bước, đi vào màn mưa. Nhưng không một giọt nào rơi lên người cô, bởi đã có một chiếc ô đỏ rực như lửa che nơi đỉnh đầu.
Luật sư Khương xoay người chào tạm biệt cô nàng Tiểu Trần: "Mai gặp lại nha."
- A, ngày mai gặp lại, luật sư Khương. - Tiểu Trần giấu chiếc ô xám trông hơi quá đơn điệu ra sau lưng rồi cất lời chào tạm biệt Khương Vu.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Trần thấy được bóng dáng một người khác dưới tán ô. Người ấy trông cao gầy giống luật sư Khương, một mái tóc xoăn nâu sẫm buông xõa như thác nước. Có điều ô quá lớn, nhìn không đến