LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 43
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Rời khỏi Phỉ Thúy, Lục Oản lái xe chở Phó Tư Dao về nhà.
Từ khi còn đi học thì cô đã dây dưa với Phó Tư Dao rồi, vừa tốt nghiệp liền dọn đến ở chung. Hai người phân phân hợp hợp mấy lần, căn hộ chung cư kia cô cũng dọn ra dọn vào nhiều, nhưng cuối cùng vẫn về với nơi này, Lục Oản không khỏi thổn thức.
Phó Tư Dao ngồi trên ghế phụ, trông có vẻ rất tinh thần. Cô vừa chọn nhạc vừa lẩm bẩm: "Bài này... không được. Bài này... cũng không được. A, bài này được, rất hợp hoàn cảnh."
Lục Oản nghiêm túc lắng nghe. Được rồi, "Party độc thân". Đây là một bài nhạc cũ, nhóm năm đó hát cũng đã tan rã. Nhưng mà nghiêm túc ngẫm lại thì bài này đúng là rất hợp với hoàn cảnh đêm nay. Lời bài hát là một đám anh em độc thân mở party cho người bạn sắp kết hôn, hát cái gì mà "Sau này cậu có giờ giới nghiêm, ăn chơi đều phải kết thúc trước chín giờ. Cuộc sống sau khi kết hôn của cậu bình thản năm này qua năm khác, anh em độc thân lại vui sướng vô tận vô biên."
Bài hát rất vui vẻ, Phó Tư Dao bất giác hát theo, ngay cả Lục Oản nghe xong cũng không khỏi mỉm cười.
Hết bài, Phó Tư Dao chọn phát lặp lại, lúc này mới cười nói với Lục Oản: "Em nói tên Thẩm Mộ này có phải lẩn quẩn trong lòng hay không? Đang yên đang lành tự nhiên chạy đi kết hôn, đúng là tự đào mồ chôn mà, để người ta leo cả lên đầu. Có điều nói đi phải nói lại, nó đúng là ứng với câu..."
Câu gì còn chưa nói xong, đèn đỏ bật lên, Lục Oản phanh gấp một cái, hai người lập tức chúi về phía trước. Hẳn là do đầu vừa lắc mạnh nên Phó Tư Dao đột nhiên thanh tỉnh không ít, rốt cuộc nhận ra hình như mình vừa lỡ lời.
Trong mấy chục giây chờ đèn, Lục Oản vẫn luôn im lặng. Cuối cùng cô mới lên tiếng hỏi Phó Tư Dao một câu: "Mấy lời về kết hôn vừa rồi của chị là nói cho em nghe sao?"
Phó Tư Dao lập tức luống cuống tay chân vuốt ve gương mặt Lục Oản: "Bảo bối, em khác, chị nói thật." . Hãy tìm đọc trang chính ở — TRÙMTRU YỆN. C O M —
Sợ chỉ nói thôi thì không mấy thành khẩn, Phó Tư Dao còn áp sát người định cho một cái hôn. Nào ngờ lúc này đèn xanh sáng lên, Lục Oản lại khởi động xe, tiếp tục lên đường.
Trong xe vô cùng im ắng, Phó Tư Dao lén quan sát vẻ mặt Lục Oản. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tâm tư của Lục Oản đã không bao giờ thể hiện ra mặt nữa. Nhìn không ra em có đang giận không, cũng không biết liệu trong lòng có để ý, tóm lại giống như mặt nước giếng im ắng, không gió cũng chẳng một chút lăn tăn.
Phó Tư Dao thử thăm dò: "Vậy... em không hiếu kì câu kia là gì sao?"
Lục Oản thuận miệng hỏi: "Là gì?"
Phó Tư Dao thở phào một hơi, chuyện vừa rồi chắc đã cho qua: "Câu đó là ân cứu mạng, lấy thân báo đáp. Chị kể em nghe..."
Phó Tư Dao cứ như vậy mà bán đứt Thẩm Mộ. Việc khi còn nhỏ của cô bị xem như chuyện xưa để Phó Tư Dao kể dỗ cho Lục Oản vui vẻ.
Nếu nói Phó Tư Dao là tự gây họa, khiến cho không khí trên đường về nhà trở nên nặng nề thì bên Khương Vu lại hoàn toàn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Đồng chí Thẩm Mộ đáng yêu bình thường nói nhiều muốn ngăn cũng không được, hôm nay lại như hết pin. Tuy vẫn để Khương Vu nắm tay rời khỏi nhà hàng Phỉ Thúy rồi lên xe nhưng suốt chặng đường về không hề cười, ngay cả nói cũng chẳng chịu nói lấy một câu.
Khương Vu thật ra muốn bắt chuyện, nhưng do dự định mở miệng rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Đường về nhà vốn không xa, vừa đi vừa rối rắm, chờ đến khi Khương Vu định lên tiếng thì hai người đã đến nơi.
Thẩm Mộ nhắm mắt nghỉ ngơi một đường, vừa xuống xe đã hơi choáng váng. Nếu là ngày thường, cơ hội ăn bớt tốt như vậy sao Thẩm Mộ có thể bỏ qua, nhất định sẽ dính trên người Khương Vu, đẩy cũng không đi. Nhưng hôm nay Khương Vu vừa bước đến đỡ đã bị đối phương dùng ngôn ngữ cơ thể uyển chuyển từ chối. Bước vào nhà, Khương Vu vươn tay định giúp Thẩm Mộ thay quần áo lại lần nữa bị đẩy ra, cô không tiến tới nữa.
Trong lòng Khương Vu cũng tức giận. Cô nửa đêm đi đón người, còn đón ra thù. Rõ ràng là Thẩm Mộ đi gặp bạn về trễ, cô mấy lần cho cơ hội xuống nước đều không chịu, giờ còn ỷ vào uống say mà kiếm chuyện!
Chị muốn làm sao thì làm đi, Khương Vu nghĩ, rồi trực tiếp khoanh tay ngồi trên sô pha trong phòng khách mặc kệ.
Chỉ thấy Thẩm Mộ mơ màng tự thay đồ, tẩy trang, rửa mặt, đánh răng rồi bò lên giường trong phòng ngủ. Khương Vu cuối cùng cũng yên lòng. Giận thì giận, không cho quan tâm thì thôi, nhưng tầm mắt Khương Vu trước sau vẫn luôn dõi theo Thẩm Mộ, sợ chị vì uống rượu choáng váng mà bất cẩn đụng vào đâu.
Thẩm Mộ ngủ rồi, Khương Vu lúc này mới bắt đầu sửa sang lại mình. Rửa mặt xong, cô nằm xuống bên cạnh chị. Thẩm Mộ trước giờ ngủ vẫn luôn an ổn, cả người duỗi thẳng, rất đàng hoàng, nhưng hôm nay chị lại cuộn tròn như một đứa trẻ. Bộ dạng đáng thương đó khiến Khương Vu nhìn mà trong lòng mềm nhũn. Cô không biết Thẩm Mộ đã ngủ thật chưa, bèn vươn tay vuốt ve gương mặt đến giờ vẫn còn tức giận của chị, thở dài, rồi nói một tiếng ngủ ngon không ai đáp lại.
Hẳn là do ngủ không thoải mái, cũng có thể là vì uống rượu nên Thẩm Mộ gặp ác mộng cả đêm. Cô mơ thấy mình cùng Khương Vu đi trên đường, có người quen đến chào hỏi, cô phấn chấn giới thiệu với người ta bên cạnh là vợ mình, nhưng đối phương lại khinh thường lắc đầu.
- Cô ta không phải.
- Phải.
- Cô ta không phải, không tin chính cô nhìn xem.
Thẩm Mộ bực bội, kéo Khương Vu bỏ đi. Trong mộng, Khương Vu đội mũ, vành mũ kéo rất