LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 74
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Khương Vu cùng Phó Tư Dao ăn một bữa cơm, hai người nước sông không phạm nước giếng, có thể không gặp thì sẽ không gặp. Thẩm Mộ cùng Trương Tích cũng chỉ ăn bữa cơm, hai người lại giữ mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Từ miệng Trương Tích, Thẩm Mộ biết được rất nhiều chuyện của Khương Vu khi còn đi học.
- Nó là một đứa cuồng làm việc, không biết chú trọng chất lượng sinh hoạt. Một ấm nước có thể nấu rất nhiều lần, mì gói có thể ăn liền tù tì mấy ngày.
- Lúc đi học, chuyện hay làm nhất là đặt vấn đề, thường hay hỏi đến giảng viên á khẩu, không trả lời được. Ngay cả lão Lương đôi khi nhìn thấy nó cũng phải đi đường vòng.
- Xinh đẹp, rất được hoan nghênh, là đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng có tiếng trong khoa luật của tụi em. Có vô số người nhìn lên nhưng không ai dám theo đuổi. Lúc đó, nếu nói có một ngày nó sẽ yêu và kết hôn với người nào, đám bạn tụi em thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Thông minh, chăm chỉ. Người ta có một trong hai cái đó thôi đã cười trộm rồi, đằng này nó chiếm hết. Hai năm rưỡi đã học xong chương trình, sau đó bắt đầu tìm cơ hội thực tập, vừa tốt nghiệp đã vào Hoa Sách, quả thật là truyền kỳ trong mười mấy năm qua của đại học A.
Thẩm Mộ nghe đến mê mẩn. Những quá khứ không có mình của Khương Vu là điều cô hướng tới, cũng là tiếc nuối.
- Thẩm Mộ, nói thật, từ khi biết chị, Khương Vu đã ấm áp hơn nhiều. Trước kia chuyện gì nó cũng giấu trong lòng, ngay cả em cũng không cách nào chạm đến góc bí ẩn nhất của nó. Nhưng làm bạn bè nhiều năm, em nhìn ra được nó vô cùng tin tưởng, cũng rất ỷ lại chị. Đối với Khương Vu mà nói, mở lòng với người khác tuyệt không phải một chuyện dễ dàng. Em hy vọng hai người có thể luôn bên nhau, cho dù có một ngày phải...
Trương Tích vừa định thông qua điện thoại nói thêm gì đó, bên kia Thẩm Mộ đã đưa ra đáp án khẳng định.
- Sẽ không có ngày đó.
Trương Tích thoáng sững sờ. Bây giờ cô xem như đã biết vì sao một người khó gần gũi như Khương Vu cuối cùng lại hóa thành một làn gió xuân trên tay Thẩm Mộ. Thích một người kiên quyết, không chút do dự như vậy, hẳn bản thân cũng sẽ theo đó mà tin tưởng vào đoạn tình cảm này.
- Phải. - Trương Tích cười cười, nuốt lại những lời chưa nói, thay vào đó là khẳng định với câu trả lời của Thẩm Mộ.
- À, đúng rồi. - Trương Tích như sực nhớ ra điều gì, lập tức bổ sung, - Khương Vu lúc đi học dễ đau dạ dày. Nếu nói có chuyện gì cần chú ý thì chắc cũng chỉ có cái này.
Dễ đau dạ dày? Khương Vu có bệnh bao tử?
Thẩm Mộ không hề biết Khương Vu còn có tật này. Trước giờ em chưa nói, cô cũng không để ý.
Không xong!
Tưởng tượng cảnh Khương Vu có bệnh dạ dày nhưng không nói, một mình yên lặng chịu đựng, thần kinh Thẩm Mộ cũng theo đó mà căng chặt.
- À, Trương Tích, cảm ơn em, hôm nào tám tiếp nha. - Thẩm Mộ vội vàng ngắt điện thoại.
- A lô, a lô! - Trương Tích gọi hai tiếng.
Cúp rồi.
Cô còn chưa nói xong mà. Khương Vu lúc mới vào học ăn uống không điều độ, được bữa này mất bữa kia, không đau dạ dày mới là lạ. Nhưng có người bạn tốt quốc dân như cô đây ngày ngày coi chừng, chút tật xấu đó đã sớm khỏi rồi. Trương Tích vốn định mượn đó thổi phồng bản thân một phen, nào ngờ Thẩm Mộ bên kia lại như gặp chuyện động trời mà cúp điện thoại ngay. Có phải khi nãy cô nên nói cho Thẩm Mộ nghe vế đó trước...
Khương Vu cảm thấy Thẩm Mộ dạo này có hơi kì quái, chủ yếu là nấu cơm tối kì quái.
Trước kia món Trung, món Tây tùy tâm tình, nhưng giờ chỉ thuần một sắc toàn là canh. Hôm nay bí đỏ, gạo kê, không phải nấu canh chính là nấu cháo. Tuy ăn đúng là ngon thật nhưng vì sao đột nhiên lại có sự thay đổi này, Khương Vu vẫn rất tò mò.
Tò mò thì hỏi thôi.
- Gần đây sao chị làm mấy món này hoài vậy? - Khương Vu khó hiểu.
- Ấm dạ dày, dễ tiêu hóa. - Thẩm Mộ đáp lời.
- Dạo này chị phải xã giao nhiều, không thoải mái sao? Có cần đi bệnh viện khám thử không?
Thẩm Mộ đánh trống lảng cho qua. Chẳng lẽ cô lại khai với Khương Vu mình lén hỏi thăm sạch sẽ thời đại học của em.
Có điều đối với người có thể ăn mì gói liên tục suốt một tuần như Khương Vu thì cô đúng là không quá chú ý chuyện ăn uống. Ngoại trừ mấy hôm đầu có hơi khó hiểu thì dần dần cũng đã quen sự sắp xếp này của Thẩm Mộ. Trời đã vào thu, lá cây lác đác rơi rụng, lại đến mùa chia tay, Khương Vu cũng trở nên bận rộn. Bị công việc quấn lấy, cô cũng không rảnh bận tâm nữa.
Thẩm Mộ gần đây hình thành thói quen mới trong ăn uống, Khương Vu cũng có. Thói quen này còn liên quan đến cuộc sống sinh hoạt, cô ngày càng không muốn mang việc về nhà.
Trước kia Khương Vu cuồng làm việc, bất luận ở nhà hay văn phòng cũng không có gì khác biệt, hiệu suất đều như nhau. Nhưng bây giờ đã khác, có Thẩm Mộ, cho dù chị chưa bao giờ quấy rầy cô, luôn ngoan ngoãn ở trong phòng khách hoặc phòng ngủ. Có đôi khi vì cho cô không gian yên tĩnh để tập trung, chị không mở bất kì thiết bị nào phát ra tiếng, thậm chí không gõ chữ, không ấn bàn phím, chỉ một mình nằm ngẩn người ở đó. Nhưng dần dần, Khương Vu vẫn sẽ bị Thẩm Mộ ảnh hưởng đến cảm xúc. Cô thường nghĩ không biết chị đang làm gì, đang nghĩ gì, liệu có cảm thấy nhàm chán, cô có cần kết thúc sớm công việc để ra với chị hay không.
Dần dần, chữ "nhà" trong suy nghĩ của Khương Vu càng lúc càng rõ ràng. Cô không muốn mang chuyện công việc về nữa. Đây chỉ nên là nơi sinh hoạt, gắn bó, dựa dẫm lẫn nhau của cô và Thẩm Mộ thôi.
Vì thế, thói quen mới của Khương Vu cứ như vậy ra đời, cô bắt đầu tăng ca thay vì mang việc về nhà. Đối với thói quen này của Khương Vu, ban đầu Thẩm Mộ vô cùng phản đối, nhưng sau này Khương Vu dỡ bỏ lệnh cấm đưa đón, bật đèn xanh thì Thẩm Mộ cảm thấy ban đêm lái con xe vàng chóe phong cách đi đón cô vợ vất vả tăng ca, cảm giác ấy cũng rất tốt.
- Hôm nay em phải về trễ một chút, chị ăn trước đi đừng chờ em. - Khương Vu hôm nay có công việc mới, bèn gọi điện báo cho Thẩm Mộ không cần đợi mình.
- Phải làm đến tối à? Chị chờ được, không sao. - Thẩm Mộ kiên trì.
- Chắc sẽ hơi muộn một chút. Khi nào gần xong em gọi chị.
- Vậy em có bị đói không, đừng để bụng rỗng làm việc. Nếu không thì về ăn cơm rồi chị lại đưa em qua? - Thẩm Mộ đưa ra kiến nghị khác.
Khương Vu thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nhưng