LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 81
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Bất ngờ mà Thẩm Mộ nói là gì?
Chỉ biết hôm nay mặt trời đã sắp ngã về tây nhưng Khương Vu vẫn chưa chờ được.
Còn Thẩm Mộ, buổi sáng dậy xong không ngủ lại nữa mà một mình ôm di động, thần thần bí bí xem cả buổi trời, Khương Vu muốn nhìn còn bị chị cảnh giác mà che lại.
Cùng cô ăn sáng xong, chín giờ hơn, Thẩm Mộ đã ra khỏi khách sạn, vừa đi là hơn sáu tiếng.
Bất ngờ đâu chưa thấy, nhưng Khương Vu một mình phòng không gối chiếc cả ngày là thật sự.
Đúng là càng nghĩ càng giận...
Giữa trưa Khương Vu có gọi cho Thẩm Mộ một lần. Đối phương rối rít xin lỗi nói là trưa không thể về, nhưng chị đã gọi đồ ăn của khách sạn, bảo cô ngoan ngoãn ở trong phòng ăn cơm.
Khương Vu ăn rồi, sau đó còn ngủ một giấc, tỉnh dậy lại gọi cho Thẩm Mộ một lần nữa. Lần này càng hay.
- A lô, vợ, đang bận, gấp lắm, chị cúp đây.
- A, a lô, Thẩm Mộ, a lô?
Điện thoại ngắt xong, Khương Vu hít thở sâu cả buổi.
- Đang tuần trăng mật, không tức giận, không tức giận. - Cô tự an ủi.
Ánh mặt trời ban chiều quá ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh lên giường, lên người Khương Vu. Thật sự thoải mái đến mức người ta muốn giận cũng không được.
Cứ phơi nắng như vậy, Khương Vu lại bất giác ngủ thiếp đi. Cái người lúc trước treo đôi mắt gấu trúc, chơi ba ngày ở đây xong giờ như bị dính vào giường, cảm giác lúc nào, chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, Khương Vu nghe tiếng trống con, nhạc cụ dân gian của dân bản xứ ở đảo Perthden, đang đến gần.
- Này là muốn làm gì nha. - Khương Vu nằm trên giường lẩm bẩm một câu rồi lật người chuẩn bị ngủ tiếp. Nào ngờ, tiếng trống kia dường như dừng lại trước cửa phòng cô.
- ???
Tình huống gì?
Khương Vu vội ngồi dậy, sững sờ nhìn ra cửa.
Sau tiếng thẻ từ mở khóa là "lạch cạch" một cái, cửa phòng khách sạn được mở ra từ bên ngoài.
Khương Vu đã treo bảng đừng làm phiền rồi, bây giờ người mở cửa tiến vào chỉ có thể là Thẩm Mộ, không còn đáp án nào khác.
Tiếng nhạc vui tươi theo cửa phòng mở ra vang vọng đập vào màng tai Khương Vu, mà trang phục của Thẩm Mộ lại càng khiến cô thấy kì quái.
Buổi sáng lúc đi, người này còn ăn bận rất bình thường, lúc này đứng trước mặt cô đã đổi thành chiếc váy địa phương màu lửa đỏ, nửa người trên lộ vai trái, họa tiết trang trí hình hoa kéo dài đến tận eo, nửa người dưới lại là một chiếc váy dài phết đất, xẻ bên hông từ đùi xuống. Mỗi khi Thẩm Mộ đi, làn váy kia sẽ lay động theo bước chân chị, nở thành một đóa hoa lửa rực rỡ. Dưới lớp váy đó, một đôi chân ngọc thoắt ẩn thoắt hiện, thon dài, trắng nõn, lại mê người.
Trên đầu Thẩm Mộ mang một vòng hoa kết từ những đóa hoa tươi cùng bông tai vàng hình lá. Tất cả khiến chị trông có vẻ phong tình dị vực rất lạ. Khương Vu nhìn đến ngây dại.
Chẳng lẽ đây là bất ngờ của Thẩm Mộ?
Đẹp thì đẹp thật, Khương Vu rất thích. Nhưng cô không khỏi nghĩ, hẳn là chuẩn bị cho cô một bộ như vậy rồi tự tay chị cởi ra mới tương đối phù hợp với phong cách của Thẩm tổng?
- Chị đây là... - Khương Vu còn ngồi trên giường, chưa kịp hỏi xong đã bị Thẩm Mộ nắm tay đi xuống.
Bị chị kéo ra ngoài, lúc này cô mới nhìn đến một nhóm các cô gái bản địa mắt xanh, da rám nắng, cũng mặc đồ địa phương. Một người trong số đó nâng chiếc hộp dài đứng ở cửa, đằng sau họ chính là dàn chơi trống con. Nhẹ nhàng, vui vẻ, trên gương mặt mỗi người đều là nụ cười.
Thẩm Mộ kéo cô bước lên. Khương Vu liền nghe người dẫn đầu nói một câu bằng thứ tiếng địa phương mà cô không hiểu.
- Quý cô. - Thẩm Mộ tự động phiên dịch.
Đối phương hơi gật đầu, lại khom lưng nói một câu.
- Mời cô thay chiếc váy xinh đẹp này. - Thẩm Mộ nói xong, nhận lấy chiếc hộp từ đối phương rồi đưa đến tay Khương Vu.
Khương Vu nhìn Thẩm Mộ một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy nói vậy thật hả? Chị nghe hiểu được sao?"
Thẩm Mộ mập mờ chớp mắt: "Chị đoán, quý cô của chị."
Khương Vu bước vào phòng thay quần áo. Trong cái hộp đó là một chiếc váy đỏ thẫm cùng kiểu với bộ Thẩm Mộ đang mặc.
Cô rất ít khi chọn màu rực rỡ, lại càng hiếm mặc kiểu dáng khêu gợi như vậy. Cái váy Thẩm Mộ mặc là xẻ đến đùi, tới chỗ cô thậm chí muốn chạy đến hông. Cũng may bên trong còn một lớp lót, nếu không Khương Vu chắc chẳng dám bước chân.
Cô cẩn thận đẩy cửa ra ngoài, chỉ lộ nửa người trên, hỏi Thẩm Mộ: "Tụi mình... đây là định làm gì vậy?"
Bộ váy đỏ phong tình dị vực ấy mặc lên người Khương Vu mang phong thái hoàn toàn khác với Thẩm Mộ. Cô rũ mắt, thẹn thùng như một nụ hồng mê người.
Thẩm Mộ lấy một tấm sa đỏ phủ lên đầu Khương Vu, sau đó là chính mình. Rồi cô kéo tay Khương Vu, đi ra khỏi phòng.
Khương Vu bị sa đỏ che mặt, khiến cách cô nhìn Thẩm Mộ và cả thế giới trở nên thật khác.
Không biết Thẩm Mộ tìm ở đâu được một nhóm dân bản xứ, bọn họ vừa múa vừa hát, gõ trống, sử dụng rất nhiều nhạc cụ cô không biết tên. Trong đó có một loại trông giống ghi-ta, thân đàn nhỏ mà tròn, có năm dây, gảy lên nghe rất vui tai. Bọn họ hát lên bằng thứ ngôn ngữ xa lạ, trong đó có một từ liên tục lặp đi lặp lại.
Alovia*.
*Bản gốc A lạp duy á (阿拉维亚). Toi mệt lòng quá! @$#@%^*
Khương Vu không biết từ đó có nghĩa gì, nhưng vẫn bị bầu không khí ấy ảnh hưởng, cùng Thẩm Mộ rời khỏi khách sạn trong vòng vây của mọi người.
Vừa ra cửa, cô được dẫn thẳng lên xe. Đó không phải xe hơi xa hoa đắt tiền mà là xe ngựa với chiếc