LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 84
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Nghe tiếng Khương Vu cười, thấy em lúc thì xem ảnh, lúc lại xem mình, Thẩm Mộ cũng đã đoán được là tấm nào bị rơi ra.
Vừa vặn đèn đỏ, Khương Vu còn đưa ảnh lên cạnh Thẩm Mộ so sánh.
- Giống thiệt nha. - Khương Vu cười nói. - Chị lúc nhỏ có phải cũng vậy không?
Thẩm Mộ cười mà không nói.
Khương Vu cũng không cần Thẩm Mộ trả lời. Cô cầm bức ảnh giơ lên giơ xuống, xem xét thật kĩ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Thẩm Mộ thấy đối phương vui vẻ cũng không phản bác. Đứa nhỏ này đúng là rất giống cô, nhưng mà là cô bây giờ chứ không phải lúc nhỏ.
Khương Vu lần đầu tiên cảm nhận được sự vui sướng, thỏa mãn rất mới lạ.
Nói thật, ban đầu đồng ý cùng Thẩm Mộ nuôi dưỡng một đứa trẻ thật ra là xuất phát từ lập trường của Thẩm Mộ. Khương Vu biết ý nguyện ban đầu của chị nên không nỡ làm chị thất vọng. Nhưng giờ phút này, thấy một đứa bé trông cực giống Thẩm Mộ ở ngay trước mắt, Khương Vu cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy. Không cần xem thêm ảnh nào khác nữa, cô đã có lựa chọn.
- Đứa nhỏ này tên là gì? - Khương Vu hỏi.
- Con bé tên Thẩm Xán. Xán trong xán lạn. - Thẩm Mộ vừa lái xe vừa đáp lời.
Khương Vu cảm thán: "Xán nhược đồ tú, quang thải tiên minh diệu nhãn. Quả là cái tên hay."
Tới rồi, đây là điển hình cho thương ai thương cả đường đi, Thẩm Mộ nghĩ.
Quả nhiên, khen Thẩm Xán là cái tên hay xong, Khương Vu đã lo sợ nói: "Cha mẹ con bé sẽ đồng ý sao?"
Thẩm Mộ cười cười: "Nếu không muốn thì đã chẳng chen chúc, tranh giành để đưa thứ này đến trước mặt chị."
Tuy đã có con gái sáu bảy tuổi nhưng thực tế Thẩm Nguyên Thần còn nhỏ hơn cô một chút. Thẩm Mộ cũng đoán được phần nào tâm tư của cậu ta. Thẩm Nguyên Thần cùng vợ đều còn trẻ, con đầu lòng vẫn là gái, nếu có thể lọt vào mắt Thẩm Mộ mà đưa đi cũng không có tổn thất gì, sinh thêm đứa nữa là được.
- Em thích sao? - Thẩm Mộ lại hỏi.
- Thích, giống hệt chị, rất đáng yêu. - Khương Vu cầm ảnh chụp, yêu thích không thôi.
Thẩm Mộ bĩu môi. Sự yêu thích của Khương Vu đối với nha đầu này khiến cô cảm thấy có phần khó chịu. Thiếu chút nữa cô đã buộc miệng hỏi Khương Vu rằng em không nhớ chuyện lúc nhỏ, nhận không ra cô, ngoại trừ nguyên do cô trưởng thành đã thay đổi rất nhiều thì có phải còn vì diện mạo cô lúc bé quá tầm thường, không đủ xinh đẹp, đáng yêu hay không.
Em không phải không nhận ra mà là không nhớ rõ chứ gì!
Thẩm Mộ hận không thể nức nở hai tiếng. Không ngờ Khương Vu cũng là một kẻ chỉ biết coi trọng bề ngoài*.
*Nguyên văn là một con nhan cẩu ????????
Thẩm Mộ lúc trước còn bừng bừng hứng thú với chuyện nuôi dưỡng con cái, về đến nhà lại héo úa, ỉu xìu. Khương Vu hỏi cái gì, cô tuy đều đáp lời nhưng lại không mấy tinh thần.
- Làm sao vậy, chị mệt à? - Khương Vu sáp lại gần vuốt ve gương mặt chị vợ nhà mình.
Mệt?
Không, là giận.
Thẩm Mộ không vui.
- Em sắp có thêm bạn nhỏ rồi, có cho bạn lớn ra rìa không? - Thẩm Mộ hiếm khi ngạo kiều, quay người đi. Lời là nói với Khương Vu nhưng mắt lại nhìn đâu đâu. . ngôn tình tổng tài
Khương Vu dở khóc dở cười, ôm mặt Thẩm Mộ để chị nhìn thẳng vào mình:
- Chị đang nói ngốc nghếch gì vậy? - Khương Vu bất đắc dĩ cười nói.
Thẩm Mộ biết mình đây là gây rối vô cớ, cô cũng không giải thích gì mà chỉ ôm eo Khương Vu, đầu dụi vào lòng đối phương.
- Nếu không thì thôi? - Khương Vu hỏi dò.
Thẩm Mộ lắc đầu, cọ đến Khương Vu cảm thấy ngứa: "Không. Chị sẽ tự nhủ với bản thân, không phải có người đến tranh giành tình cảm với chị mà là từ nay về sau sẽ có thêm một người cùng chị yêu em."
Thẩm Mộ nói thật nghiêm túc, thật tình cảm. Chị hơi ngẩng đầu, trong mắt chỉ có hình ảnh của cô. Khương Vu lập tức thấy trong lòng ấm áp. Cô cười cười, dịu giọng nói: "Cũng sẽ có thêm một người cùng em yêu chị."
Ôm sự chờ mong đối với quang cảnh một nhà ba người hạnh phúc, đứa bé được chọn cứ vậy mà quyết định.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ từ đầu đã không định dùng thủ đoạn gì để đạt được mục đích nhận nuôi. Bất luận là các nhánh ở Kinh Nguyên hay phía nam đều đã cách ba đời, nếu thật muốn hoàn thành thủ tục nhận nuôi về mặt pháp luật thì cha mẹ ruột của đứa trẻ nhất định phải cung cấp những giấy tờ chứng minh hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Đặc biệt khó khăn ở đây chính là tàn tật, bị thương, bệnh nặng, hoặc là đang thi hành án hình sự. Các cô chọn một đứa bé trong họ, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện giở thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng không định làm quan hệ giữa đứa trẻ và cha mẹ ruột phai nhạt. Hai người đã lên kế hoạch hết rồi. Nếu cha mẹ đứa trẻ đồng ý, các cô có thể mang nó về nhà, không phải nhận nuôi mà là gởi nuôi. Về sau, các cô sẽ thông qua phương thức chuyển tặng mà để lại tài sản cho đứa nhỏ này.
Vậy còn có người không chịu sao?
Bọn họ quả thật cầu còn không được!
Về mặt pháp luật thì con vẫn là con mình, tương lai còn có một phần tài sản kếch xù đang chờ đợi, sao lại không làm chứ!
Những người đó xem Thẩm Mộ và Khương Vu như kẻ ngốc, nhưng hai người lại không định thật sự coi tiền như rác giống những gì họ suy nghĩ. Không có quan hệ trên pháp luật, nếu sống chung cảm thấy không thích hợp thì cứ đưa về là được. Các cô còn có những lựa chọn khác.
***
- Cứ sống một thời gian xem thử trước đi, chị hy vọng con bé có thể hợp với vợ chị.
Thẩm Nguyên Thần dẫn con gái đến Thiên Duyệt, lúc này đang ngồi trong văn phòng Thẩm Mộ nghe cô nói chuyện.
Thẩm Xán có một đôi mắt xinh đẹp giống hệt Thẩm Mộ. Đồng tử đen láy, khóe mắt hơi rũ, trông rất linh hoạt, ánh mắt cũng rất sâu.
Khi Thẩm Mộ nói chuyện, cô bé kéo tay cha ngồi một bên.
Thẩm Mộ thi thoảng đánh giá Thẩm Xán, mà cô nhóc cũng vậy.
Đó không giống ánh mắt và điệu bộ mà một đứa trẻ