LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 92
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Dạo đầu đã xong, không khí vừa vặn, có thể bắt tay vào việc. Quần áo hai người đã sớm quăng đầy đất, đúng là thời điểm bộc trực lẫn nhau.
Sắc đẹp thay cơm, Thẩm Mộ đang định tận tình hưởng dụng thì...
“Rầm rầm rầm.”
Một trận đập cửa truyền đến.
Nháy mắt, bao nhiêu mập mờ, bao nhiêu kiều diễm đều tan theo mây gió.
Thẩm Mộ cắn răng, lớn tiếng nói vọng ra cửa: “Ai đó?”
- Mở cửa.
Người bên ngoài cũng hét lại không chút khách khí.
Oan gia.
Đời trước oan gia, đời này chí cốt.
Nghe ra giọng Phó Tư Dao, Thẩm Mộ quả thật đầy mặt kháng cự.
- Ngủ rồi. – Cô không định mở cửa.
Nhưng Phó Tư Dao không hề để ý, vẫn tiếp tục đập cửa, như thể mày không mở tao liền đứng đây đập cả đêm.
Khương Vu cũng cụt hứng, cô đẩy eo Thẩm Mộ: “Mặc quần áo đi.”
Thẩm Mộ cắn răng xuống giường, mặc vào từng món ban nãy khó khăn lắm mới cởi ra. Cô cùng Khương Vu sửa sang lại xong đâu đấy, lúc này mới ra mở cửa cho Phó Tư Dao.
Phó Tư Dao cùng Lục Oản ở bên nhau bảy tám năm, đã sớm không phải thiếu nữ chưa trải việc đời. Nhìn bộ dáng tóc tai lộn xộn, áo quần xộc xệch, hai má đỏ bừng, ánh mắt ái muội của Thẩm Mộ cùng Khương Vu, còn gì không rõ nữa.
Phó Tư Dao tức ha. Người yêu cô thì chẳng thấy đâu, mà hai người này lại ở nhà ân ân ái ái. Cô không chút khách khí đổi giày, bước thẳng vào phòng khách, ngồi phịch xuống sô pha nhà người ta, không nói một lời, mặc sức tỏa khí lạnh.
Phó Tư Dao không mở miệng, Thẩm Mộ đành phải lên tiếng hỏi:
- Đêm hôm khuya khoắt, mày tới làm gì?
Mái tóc rượu đỏ khoa trương của Phó Tư Dao lúc này được gom lại thành một đuôi lỏng, người trông khá tiều tụy, như không được nghỉ ngơi tốt. Nhưng giọng điệu cô lại hùng hổ vang dội, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người, gằn từng chữ nói: “Tao tới đòi người.”
Thẩm Mộ vừa định nói chuyện, Khương Vu đã trực tiếp bước lên giằng co: “Vậy Phó tổng cũng thấy rồi đấy, nơi này không người cậu muốn tìm, cậu có thể về rồi.”
Vốn Phó Tư Dao còn e ngại Thẩm Mộ mà không dám hỏi thẳng Khương Vu, nào ngờ người này lại tự mình nhảy ra nói năng hùng hổ. Cô xoạt một cái đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Khương Vu.
- Đúng vậy, tôi còn đang muốn hỏi luật sư Khương, chị giấu người của tôi đi đâu rồi?
Thẩm Mộ nhìn bên đây, rồi lại nhìn bên kia, định chen vào đứng giữa hai người thì Khương Vu đã trực tiếp lướt qua cô, tiến hai bước về phía Phó Tư Dao.
- Người của cậu? – Khương Vu cười cười. - Theo tôi biết thì Lục Oản và Phó tổng đây vừa không phải quan hệ thuê mướn theo pháp luật, cũng không phải quan hệ hôn nhân hợp pháp. Hai người rõ ràng là hai cá thể độc lập với nhau, đâu ra cách nói của cậu, của tôi vậy nhỉ?
Phó Tư Dao cũng không muốn đấu võ mồm với một luật sư. Cô trực tiếp cầm mấy tấm ảnh chụp ra: “Lục Oản đã từng đến Hoa Sách tìm chị. Luật sư Khương, sự thật đã phơi bày ra đấy, chị cũng không thể phủ nhận.”
Khương Vu không nhận lấy ảnh, nhưng Thẩm Mộ lại bước đến nhìn một chút.
Nói ảnh chụp nhưng thật ra là ảnh cắt từ video theo dõi. Cô còn bảo trưa nay sao Phó Tư Dao lại đi vội vã như vậy, xem ra là nghĩ đến manh mối Khương Vu đây nên mới lập tức đi đào sâu.
Thẩm Mộ quay đầu xem xét vợ mình, chỉ thấy đối phương thậm chí không cần suy nghĩ đã thản nhiên thừa nhận: “Tôi đúng là đã gặp Lục Oản.”
- Em ấy ở đâu? – Phó Tư Dao nôn nóng hỏi.
Khương Vu cười cười: “Phó tổng, cậu đã điều tra đến Hoa Sách rồi, còn lấy được video theo dõi nữa, như vậy cậu hẳn nên biết tôi chỉ cùng Lục Oản uống ly cà phê, sau đó em ấy đi, tôi quay lại làm, chỉ đơn giản vậy thôi. Em ấy chỉ đến tạm biệt tôi.”
Nụ cười, lời nói của Khương Vu quả thật không thể bắt lỗi. Phó Tư Dao có video theo dõi trong tay, cô đương nhiên biết rõ những gì Khương Vu nói đều là thật. Hai người họ đúng là chỉ uống một ly cà phê đã tách ra, ngay cả thời gian đi cũng không cùng lúc. Khương Vu đi trước một chút, Lục Oản một mình ngồi ở lại thêm chốc lát.
Nhưng đêm nay, sau khi gặp được Khương Vu, nếu nói người này không biết gì cả, Phó Tư Dao là không tin.
Cô cưỡng chế sự nôn nóng trong lòng, hiếm khi buông bỏ kiêu ngạo mà thấp giọng van nài: “Nếu chị biết Lục Oản ở đâu, xin chị nói cho tôi.”
- Tôi không biết. – Khương Vu trả lời cũng rất trực tiếp.
- Chị biết, chắc chắn là biết. Nếu không phải chị giấu người đi, không lí nào tôi lại tìm không thấy. – Phó Tư Dao lại trở nên kích động.
Khương Vu lạnh lùng nhìn đối phương: “Lục Oản là món đồ chơi của cậu sao? Tất cả đều phải bị cậu khống chế? Em ấy cũng là người, cần được tôn trọng.”
Phó Tư Dao cũng không chịu yếu thế: “Tình cảm là chuyện của hai người bọn tôi, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách chỉ trích. Mấy người… mấy người căn bản không hiểu.”
Trong ấn tượng của Khương Vu, Phó Tư Dao là một người rất cao ngạo. Người này xinh đẹp, sắc bén, như gió như lửa, là kiểu không chịu thoái nhượng dù chỉ một chút, cho nên cô mới không đánh giá cao mối quan hệ của Phó Tư Dao và Lục Oản. Tính cách trầm tĩnh như Lục Oản ở bên cạnh Phó Tư Dao chắc chắn là phải chịu thiệt thòi.
Nhưng Khương Vu cũng không ngờ chỉ vì mấy câu đó của mình mà Phó Tư Dao đã rơi lệ. Hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây mà rơi từng giọt. Tuy có lau thế nào cũng không hết nổi nhưng Phó Tư Dao trông vẫn cố chấp như một con sói, nhìn chằm chằm vào Khương Vu không tha.
- Nói cho tôi, em ấy ở đâu?
- Phó tổng, đây là nhà tôi. Khuya rồi, tôi nghĩ cậu cần phải trở về. – Khương Vu quay đầu, không muốn tranh chấp với Phó Tư Dao nữa mà hạ lệnh đuổi khách.
Phó Tư Dao chưa từng bị đuổi khỏi nhà Thẩm Mộ bao giờ.
Vừa nghe Khương Vu nói