LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 97
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Không nhận lời, không có nghĩa là từ chối.
Thẩm Mộ giải thích rõ ràng với Khương Vu, hẹn hò vẫn phải hẹn, hơn nữa đồng chí Thẩm Mộ yêu cầu nghiêm khắc còn quy định cụ thể cách ăn mặc, trang điểm của Khương Vu trong ngày hẹn hò sắp tới.
Vẫn là bộ đồ này, vẫn là kiểu tóc này.
Khương Vu hỏi Thẩm Mộ có phải thích cô mặc như vậy không, Thẩm Mộ ngoài miệng ậm ừ qua loa nhưng thật ra trong lòng thích muốn chết.
Mà để xứng với đối phương, cô cũng chuẩn bị thật tỉ mỉ.
Liền đêm nay, Thẩm Mộ lại bá chiếm phòng sách. Khương Vu thừa dịp rót nước cho chị, khẽ khàng thò lại gần xem, chỉ thấy Thẩm Mộ chăm chú tìm kiếm toàn là cái gì?
"Những màu sắc hợp với hồng phấn nhất."
"Ba bí quyết để ăn mặc theo phong cách thanh xuân."
"Phối đồ đôi vườn trường."
"Trở lại tuổi mười bảy, hẹn hò thế nào để vừa lãng mạn vừa ấm áp?"
- Phụt... - Khương Vu cuối cùng không nhịn được mà phì cười sau lưng Thẩm Mộ.
- Em vào khi nào? Ra ngoài, ra ngoài. - Thẩm Mộ vội che màn hình không cho xem, còn đuổi người đi.
- Rồi, rồi, rồi. - Khương Vu liên tục đáp lời, trước khi bước khỏi phòng còn không quên nhắc nhở. - Nhớ uống nhiều nước.
Hai ngày sau, một sáng thứ sáu. . Đam Mỹ Sắc
Ánh nắng dịu nhẹ bị tầng mây dày đặc che lấp phần nào.
Khương Vu cùng Thẩm Mộ dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Thẩm Mộ hâm nóng sữa bò, đặt thời gian nướng bánh rồi trở lại phòng ngủ. Vừa vặn Khương Vu cũng rửa mặt xong, chuẩn bị thay quần áo, ăn sáng rồi đi làm.
- Khụ khụ. - Thẩm Mộ ho khan hai tiếng, như cố ý nhắc nhở điều gì.
Khương Vu cũng không phải lần đầu phát hiện Thẩm Mộ diễn quá nhiều. Cô dừng động tác trên tay, ngồi xuống giường, chờ xem tiếp theo chị lại muốn diễn tuồng gì.
Chỉ thấy Thẩm Mộ mang bộ đồ đôi mấy hôm nay vừa tỉ mỉ phối ra, dạo một vòng trước mặt Khương Vu, sau đó lại chỉ chỉ bộ quần áo ngày đó Khương Vu mặc, nay đã được ủi thẳng thớm treo trong tủ, chỉ thiếu mỗi dán bốn chữ "Hôm nay hẹn chị" thật to lên mặt.
Khương Vu cứ trơ mắt nhìn Thẩm Mộ diễn đi diễn lại như đang xem kịch câm, sau đó ngã ra giường cười lăn lộn.
Đồng chí Thẩm Mộ lúc trước mỗi ngày dán mình đòi hôn, đòi ôm, không ngờ cũng có một mặt ngạo kiều như vậy, sống chết không muốn mở miệng trước, nhất định phải là Khương Vu chủ động hẹn mới chịu.
Nhìn Khương Vu cười ngã ra giường, Thẩm Mộ rất không vừa lòng, lập tức xách hai tay đối phương kéo dậy.
- Liền hôm nay. - Thẩm Mộ bày mặt hung hăng, sau đó lại chỉ chỉ vào mình.
Liền hôm nay, hẹn chị, hẹn chị, hẹn chị!
Khương Vu cảm giác mình dường như nghe được nội tâm Thẩm Mộ đang kêu gào. Cô xoa xoa phần bụng phát đau vì cười quá nhiều, đáp ứng: "Được, được. Em biết rồi. Hahaha."
Buổi sáng, khi Khương Vu đến chỗ làm thì Giang Sam đang tựa bên cửa sổ, bưng ly nước, đứng trên hành lang sở luật Hoa Sách mà thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Nhìn non sông tươi đẹp này xem!
Đang cảm thán, Giang Sam đột nhiên thấy một cục màu hồng nhạt đi về phía mình. Ở nơi này của bọn cô, người sẽ mặc mấy màu này đi làm đều là mấy bé con choai choai vừa tốt nghiệp. Giang Sam nghĩ mình thân là tiền bối, nên thân thiện chào hỏi người mới một cái. Nào ngờ vừa quay đầu, nhìn rõ mặt đối phương, cô lập tức trượt tay, chiếc ly đang cầm thiếu chút nữa đã lọt xuống, nước cũng sánh ra quá nửa.
Khương Vu vội vàng lấy khăn giấy từ túi xách ra lau giúp Giang Sam: "Bao lớn rồi mà ly cũng cầm không xong."
Giang Sam cứng lưỡi: "Đàn chị, chị hôm nay là có chuyện gì?"
- Buổi tối có hẹn.
- Nga~~ Thẩm tổng chứ gì. - Giang Sam trêu ghẹo.
Khương Vu chỉ cười không nói. Đáp án đã quá rõ ràng.
Cô đã lên kế hoạch hết rồi. Thành phố Kinh Nguyên có một nhà hàng lãng mạn vừa khai trương không lâu, tên là Ký Sự Thanh Xuân, chủ đề chính là tình yêu tuổi trẻ. Cô và Thẩm Mộ trang điểm thành như vậy cũng xem như mấp mé thanh xuân. Đương nhiên trong này cũng có một chút tâm tư của Khương Vu. Nếu có thể tương ngộ với chị sớm một chút thì tốt rồi. Cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi học, cùng nhau yêu đương...
Nghĩ đến cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong ảo tưởng ấy, Khương Vu bất giác cong khóe môi.
Cô đến nhà hàng trước, chọn chỗ xong liền soạn tin nhắn gửi qua cho Thẩm Mộ.
"Chị bé hẹn hò với em đi. Ký Sự Thanh Xuân ở Thành Tây."
Tuy Giáng sinh đã qua nhưng không khí và những vật trang trí vẫn được giữ lại. Khương Vu trong lúc chờ đợi còn xin của nhân viên hai cặp kẹp tóc sừng hươu để kẹp lên đầu. Hành động cưa sừng làm nghé ấy khiến Khương Vu bất giác cảm thấy xấu hổ, cho nên cô cũng để lại cho Thẩm Mộ hai chiếc, chờ chốc nữa chị đến sẽ mang cùng mình.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu thôi.
Khương Vu lắng nghe bài nhạc vui tươi trong nhà hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Năm phút, mười phút...
Đảo mắt nửa tiếng đã trôi qua.
Từ khi chị trả lời tin nhắn đến giờ đã nửa tiếng, tốc độ của Thẩm Mộ đã bao giờ chậm như vậy đâu?
Khương Vu muốn gọi thử hỏi xem Thẩm Mộ đến đâu, nào ngờ gọi mấy cuộc vẫn không chuyển được. Cô thử lại một lần nữa, kết quả vẫn vậy.
"Chị bé, chị đến đâu rồi?"
Khương Vu sau đó còn gửi đi một tin nhắn. Nhưng tin nhắn ấy tựa như đá chìm đáy biển, thật lâu cũng không ai đáp lại.
- Bắt đầu lên món được chưa ạ? - Phục vụ mặc đồng phục xanh trắng của Ký Sự Thanh Xuân đã đến hỏi Khương Vu câu đó lần thứ hai.
Khương Vu lắc đầu: "Ngại quá, chờ thêm một chút."
***
Thẩm Mộ rốt cuộc đang ở đâu?
Cô ở gần bãi đỗ xe của Thiên Duyệt, chỉ là vừa bước ra cửa đã bị chặn lại.
Bởi một người bạn cũ, bạn học cũ của Thẩm Mộ, Lư Tịnh.
Hơn hai năm không gặp, cả cô và Lư Tịnh đều thay đổi.
Thẩm Mộ vẫn mơ hồ nhớ được tình cảnh hôm hai người gặp nhau lần cuối. Lư Tịnh khi đó đã không còn vẻ tri thức, phong độ như lúc đi học mà thay bằng lớp trang điểm đậm, cả người phong trần. Cô ta lúc ấy uống đến say khướt, chạy đến tìm Thẩm Mộ cô, cũng chặn đường không cho đi hệt như lúc