Trước khi đào hố này, tôi vẫn muốn viết một hố cổ đại, nhưng rồi lại quyết định vẫn nên viết bộ hiện đại này xong trước thì hơn, không có nguyên nhân gì cả, chỉ là muốn vậy thôi.
Trước đây đã từng nghe ai đó nói, đại ý là trong cuộc sống chung quy phải có hai giai đoạn: một là thời gian tuyệt đẹp, một sẽ là những ngày tháng nhẹ nhàng. Có rất nhiều người chìm đắm trong thời gian tuyệt đẹp, ký ức không thể phai nhạt, từ đó về sau mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Sau này tôi nghĩ, truyền kỳ dù gì cũng là truyền kỳ, đa số chúng ta đều chỉ là người phàm trần, sướng vui đau buồn, củi gạo dầu muối là những sinh hoạt trần thế, vì vậy cũng hi vọng có một đoạn thời gian nhẹ nhàng ấm áp.
Câu truyện này tôi viết dành tặng cho các cô gái, hy vọng có thể tìm được vị lang trung như ý, dắt tay đi bên nhau đời đời kiếp kiếp, không oán trách, không hối hận.
Ly Hồn ký: chủ yếu là viết về Trương Thiến Nương cùng người anh họ Vương Trụ yêu nhau từ khi còn bé, ba của Thiến Nương, Trương Dật cũng thường nhắc đi nhắc lại chuyện sẽ gả Thiến Nương cho Vương Trụ. Thế nhưng sau khi trưởng thành, Trương Dật lại muốn Trương Thiến Nương đi lấy người khác, Thiến Nương từ đó uất ức mà sinh bệnh. Vương Trụ cũng mượn cớ rời Trường An, xa Thiến Nương. Không ngờ nửa đêm Thiến Nương đuổi theo lên thuyền, cùng đi đến nước Thục, chung sống với nhau, sinh được hai người con trai. Sau này Thiến Nương rất nhớ cha mẹ mình nên cùng Vương Trụ về nhà thăm viếng. Một mình Vương Trụ đến trước nhà Trương Dật kể rõ chuyện Thiến Nương bỏ trốn, lúc đó mới biết Thiến Nương vẫn còn ốm đau nằm ở nhà, người ra đi theo anh ta chính là linh hồn của Thiến Nương. Thể xác và linh hồn gặp gỡ, hợp lại thành một thể.
Năm ba Bắc Ngụy, Trương Dật làm quan ở Hoành Châu, trầm tính, ít bạn bè, có hai người con gái, một đứa chết sớm, chỉ còn lại Thiến Nương, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần. Vương Trụ là cháu trai, khôi ngô tuấn tú.
Trương Dật viết, “Sau này nó sẽ là chồng của