Khi Kim Thu đang tắm rửa, điện thoại vang lên. Bạch Tuyên dán mặt vào cửa, Kim Thu có thể nhìn thấy cả khuôn mặt anh ép sát: “Bà xã, có điện thoại.”
Kim Thu vừa gội đầu: “Gì cơ?”
“Bà xã! Điện thoại!”
Lúc này Kim Thu đã nghe rõ, mắng anh: “Ai là bà xã của anh!” Cô vội vàng quấn khăn tắm, mở cửa ra ngoài, điện thoại trong túi đang không ngừng reo, trên màn hình lại hiện tên Lam Như Vân, cô có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe: “Alo, chị Lam.”
Bên kia là giọng nói nhẹ nhàng tinh tế của Lam Như Vân: “Làm phiền em sao?”
“Không sao, em vừa gội đầu.” Kim Thu có chút bực mình, giờ này Lam Như Vân còn gọi cho cô làm gì, “Muộn thế này chị gọi em có chuyện gì không?”
Lam Như Vân dịu dàng nói: “Có, là thế này, chị muốn hẹn cô mai đi ăn cơm, là một nhà hàng sushi Nhật Bản rất tuyệt, Khiếu Hoa Ốc.”
Kim Thu cứng người, đây chẳng phải là quán mà cô và Vệ Thiên Hành vừa đi ăn sao? Cô cảm thấy có chút mất tự nhiên, “À, vậy sao?” Cô cứng nhắc trả lời, không biết có nên đồng ý hay không.
Giọng Lam Như Vân vẫn như thường, thậm chí còn mang theo chút ý cười: “Sao, có chịu nể mặt chị hay không?”
Kim Thu nghĩ nhanh trong đầu, bất giác cô muốn từ chối: “À, là thế này…” Kim Thu dừng một chút, Lam Như Vân cười khẽ, “Không được? Ngày mai là sinh nhật chị mà cô cũng không nể mặt?”
“Tất nhiên là không phải.” Kim Thu vội nói, cô đang chuẩn bị đồng ý, thì đột nhiên Bạch Tuyên ôm cô từ phía sau, ủy khuất: “Bà xã, em nói tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm cơ mà.”
“Ai mượn anh lên tiếng!” Kim Thu nghe xong, phản xạ có điều kiện liền mở miệng mắng anh, cảm thấy cực kì xấu hổ, ngược lại Lam Như Vân nghe xong, lại kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi…. Người kia là bạn trai cô sao?”
Kim Thu phủ nhận: “Không, là một con chó bám người.” Bạch Tuyên cọ cọ mặt cô, rất ngoan ngoãn tiếp lời: “Chủ nhân, vuốt vuốt.”
“Im miệng!” Kim Thu thẹn quá hóa giận, mặc kệ việc đang nói chuyện điện thoại, xoay người cấu vào lưng anh một cái, “Cách xa tôi ra một chút.”
Anh hừ hừ hai tiếng, không buông tay, Kim Thu không làm gì được anh, ngược lại Lam Như Vân bên kia lại cười lớn: “Ai da… Nếu vậy thì, trưa mai chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng gần công ty rồi chúc mừng đi.”
“Không thành vấn đề!” Lần này Kim Thu liền đồng ý.
Nói chuyện điện thoại với Lam Như Vân xong cô mới có tâm trạng để tính sổ với anh. “Anh vừa làm gì?” May sao đây là điện thoại của Lam Như Vân, nếu là của mẹ cô…. Cô nghĩ đã thấy tê hết da đầu, cô đến đâu để tìm bạn trai về cho mẹ nhìn đây?
“Cô ấy đang nghi ngờ em.” Bạch Tuyên ôm eo cô, sống chết không chịu buông tay, Kim Thu gỡ không ra, vừa nghe anh giải thích, liền sửng sốt: “Cái gì?” Cô liền phản ứng lại “Chị ấy hoài nghi tôi…. với Vệ tổng?”
Bạch Tuyên từ chối cho ý kiến, ôm eo thon của cô, đầu đặt trên vai cô, anh cao to như vậy, làm động tác này không tránh khỏi cảm thấy mỏi, nhưng anh giống như không biết chán: “Bà xã anh tốt như vậy, tất nhiên là được người khác ưa thích, anh nhất định phải cố gắng bắt em lại mới được.”
Kim Thu im lặng: “Thứ nhất, đừng gọi tôi là bà xã, ai là bà xã của anh? Thứ hai, bỏ móng vuốt của anh ra.”
“Thứ nhất, anh thích gọi em, thứ hai, anh không thả!” Anh trả lời rõ ràng rành mạch.
Kim Thu nổi giận: “Anh đang muốn tạo phản sao!”
“Bà xã à, thơm môi anh một cái đi.” Anh dẩu môi, nhắm mắt, chu mỏ, Kim Thu đưa tay đẩy mặt anh: “Anh lên cơn điên gì thế, ai muốn thơm anh?”
Anh đáp: “Dù sao cũng đã từng hôn rồi, giờ thơm một hai cái cũng có sao đâu, kia còn là nụ hôn đầu của anh đấy.”
“Làm như của tôi thì không ấy.” Kim Thu đẩy anh ra, “Được rồi, lăn ra chỗ khác đi, còn phiền nữa thì đừng trách tôi.”
Không biết là anh thật sự yên phận hay chỉ là tạm thời, ít ra khoảng hai tiếng sau lỗ tai Kim Thu được bình yên, nhưng mặc dù cô đang xem phim, tâm trí lại không đặt ở bộ phim, mà lại nghĩ câu “Cô ấy đang nghi ngờ em” của anh khi nãy.
Trong lòng Kim Thu có chút khó chịu, cô thật lòng coi Lam Như Vân là một người bạn, vừa gần gũi thân thiết vừa có chút ngưỡng mộ, cô chưa từng có ý nghĩ sẽ có quan hệ gì với Vệ Thiên Hành. Dù không có Lam Như Vân, cô cũng không muốn làm loại chuyện trèo cao này.
Nhưng Lam Như Vân nhiều lần nghi ngờ cô, khiến cho cô cảm thấy bị tổn thương, dù sao thì bị bạn mình nghi ngờ chẳng phải chuyện tốt lành gì, Lam Như Vân hẳn là phải hiểu cách sống của cô mới đúng, nhưng nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy cô ấy rất đáng thương, phụ nữ bên cạnh Vệ Thiên Hành hẳn cũng không ít, cô ấy lại nghi thần nghi quỷ, lo được lo mất như vậy, càng dễ chịu thiệt thòi.
Nếu như cô là đàn ông, có cô bạn gái như vậy, có lẽ cũng sẽ không chịu nổi, mà cũng không ngờ lòng chiếm hữu của cô ấy lại mạnh như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô có một bạn trai xuất sắc như vậy, có khi cũng sẽ như thế…. Nhắc đến… người ngoài cửa kia, Kim Thu liền bình tĩnh lại.
Tên đàn ông ngu ngốc như thế, trừ mình ra còn có người nào tốt bụng chứa chấp sao? Kim Thu cảm thấy chắc chắn không, nên cô rất vui, liền quên cảm giác không thoải mái khi bị Lam Như Vân nghi ngờ đi, cực kì vui vẻ đi ngủ. Cô dùng hết sức để không để ý đến tâm trạng của mình nếu có một ngày anh dính lấy người khác như dính lấy cô bây giờ.
Đến nửa đêm, Kim Thu bị tiếng sột soạt kì quái đánh thức, Kim Thu lắng tai nghe một lúc, chỉ thấy rùng mình, vì tiếng động kia dường như truyền đến từ cửa, mà lại giống như tiếng cạy khóa.
Chẳng lẽ có trộm? Kim Thu cảm thấy nổi hết da gà lên, cô muốn ra xem, nhưng không dám, chỉ có thể lắng tai nghe tiếp, mong tiếng động kia sớm biến mất.
Nhưng không, cô chỉ cảm thấy tiếng động kia ngày càng lớn, giống như có người sắp phá cửa vào, Kim Thu rốt cuộc không chịu nổi, nhỏ giọng “Này.”
Không có người đáp lại. Cô sợ hãi: “Bạch Tuyên, anh có đó không?” Cô nói bằng