Khương Bình Bình vừa nói chuyện xong với Kim Thu liền đến phiên Kim Thọ, ông không nhạy cảm như mẹ Kim, im lặng hút thuốc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Đừng lo lắng, nếu ở bên ngoài không chịu được nữa thì về nhà, ba mẹ vẫn nuôi nổi con.”
Cuối cùng ông cũng không dám nhắc tới chuyện Kim Thu thật sự có bị cưỡng bức hay không, lại nghĩ rằng may mà xã hội bây giờ đã văn minh hơn, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, mọi người tự nhiên sẽ quên đi chuyện này, vì vậy ông rất tán thành việc Kim Thu trở lại thành phố Hải, thành phố lớn tình người lạnh nhạt, chút chuyện nhỏ kia của Kim Thu thì tính là gì.
Chỉ ở đây mới bị người bàn luận.
Kim Thu thật sự không thích bị họ hàng vây xem an ủi, vì vậy quyết định đặt ngay vé tàu ngày mai, chuẩn bị trở về Thành phố Hải.
Kim Thọ cùng Khương Bình Bình tiễn cô đến nhà ga mới quay về. Nơi này cách Thành phố Hải không xa, chỉ đi không quá hai giờ xe lửa, vừa xuống xe, thứ Kim Thu nhìn thấy chính là trạm xe lửa rộng rãi sạch sẽ, người đến người đi, cảnh tượng vội vã, không ai quản chuyện thị phi của ai.
Đây chính là thành phố, bình thường cô ghét thành phố Hải lạnh lùng vô tình, giờ lại cảm thấy rất yên tĩnh, có thể thấy rõ được mọi chuyện xung quanh, không có sự chán ghét tuyệt đối, cũng không có sự yêu thích tuyệt đối.
Bởi vì lúc trước đã làm mất di động, chuyện đầu tiên Kim Thu phải làm chính là vào cửa hàng mua một chiếc mới, sau đó vào siêu thị mua thêm ít đồ, lúc này mới trở về nhà.
Còn chưa vào nhà, cô liền nhìn thấy Triệu Gia đang ngồi xổm trước cửa khóc liên tục, Kim Thu thuận miệng hỏi một câu: “Cô lại đói bụng sao?”
Triệu Gia nâng lên một đôi mắt thỏ, nhỏ giọng ‘ừm’, Kim Thu nói với Bạch Tuyên: “Trong nhà còn nhang không, đốt cho cô ấy một nén đi. Sao cô còn chưa đi đầu thai?”
“Đã qua bốn chín ngày rồi.”
Kim Thu nghe được liền thở dài, thế nhưng đây là con đường mà cô ấy chọn, cô cũng không có ý định xen vào, có thể tiện tay giúp được thì giúp, dù sao nhang sợi cũng rất rẻ.
Bạch Tuyên dựa theo lời cô đốt cho Triệu Gia một nén nhang, sau đó vội vàng quét dọn nhà cửa, chỉ mấy ngày không người ở thôi mà cứ như đã mấy năm, anh lau bàn, lau sàn nhà, phơi ga trải giường, gấp quần áo, bận bịu đến xoay mòng mòng.
Đã thế anh còn chết sống không cho cô giúp, chỉ bảo cô ngồi trước máy tính xem phim ăn đồ ăn vặt, trong nhà có một ‘chàng Tấm’ như vậy thật sự quá hạnh phúc!
Kim Thu thấy bóng dáng bận rộn của anh, nghĩ thầm phải mua thêm cho anh vài bộ quần áo, nếu không cứ mặc đi mặc lại một bộ mãi thì sẽ rất khó coi, có điều ma có thể mặc quần áo sao? Vậy sau này sẽ là cảnh tượng cô đi kiếm tiền nuôi gia đình, anh ở nhà làm nội trợ à?
Có bạn trai ‘soái’ như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Lần về nhà này, lòng Kim thu cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, vì vậy mỗi khi nhìn anh cô cảm thấy rất vui vẻ, bèn ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
Bạch Tuyên vừa phơi xong chăn, vội vàng chạy tới làm nũng: “Vợ!”
“Ngoan.” Kim Thu hôn một cái lên trán anh, càng nhìn càng thấy thích, sao anh lại đẹp trai như vậy nhỉ, môi hồng răng trắng, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy vui vẻ.
“Oa, vợ à em hôn anh!” Được Kim Thu lần đầu tiên cho một cái hôn, Bạch Tuyên vô cùng vui sướng, quấn quít lấy cô không buông, “Bồi thường bồi thường.”
Kim Thu giả vờ kinh ngạc: “Không phải đã bồi thường cho anh rồi sao?”
“Cái gì?” Mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng, “Không còn gì khác sao?”
Kim Thu rất thích trêu chọc anh, cảm thấy vô cùng thú vị: “Người ta hẹn hò, đều chỉ đi xem phim, đi dạo phố, vì sao anh cứ muốn chạy lên giường chơi thế nhỉ?”
Bạch Tuyên ôm cô, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào được gần gũi với cô: “Bọn họ không muốn lên giường với em sao? Tên cảnh sát kia cùng bạn học gì đó của em đấy.”
Kim Thu hơi suy nghĩ, lúc cô và Đỗ Thiên Trạch hẹn hò vẫn còn rất trong sáng, chỉ là nắm tay nhau đi dạo phố, hay đôi lúc anh sẽ mua đồ ăn vặt cho cô, khi ấy cũng rất vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xông lên giường: “Anh cho rằng ai cũng như anh sao?”
“Hừ.” Bạch Tuyên không phản đối, “Bọn họ chỉ không nói mà thôi, anh rất thành thật.”
Kim Thu buồn cười: “Nói lung tung.”
“Hẹn em ra ngoài chơi chỉ là thủ đoạn, mục đích cuối cùng nhất định là lên giường.” Bạch Tuyên chắc như đinh đóng cột, “Đàn ông đều nghĩ như vậy cả.”
Đương nhiên Kim Thu biết điểm này, nhưng cô vẫn thích trêu anh: “Thì ra anh cũng có mục đích này à?”
“Là một phần thôi,” Bạch Tuyên không phủ nhận, chỉ nhấn mạnh thêm, “Có thể a a á á với em, tất nhiên là anh sẽ cực kì vui vẻ, nhưng như này cũng đã rất vui rồi.” Anh hôn cô một cái, “Dù sao anh cũng đồng ý với em, chỉ cần em không muốn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lúc này, ánh mắt trời chiếu qua cửa sổ vào phòng, dát một lớp viền vàng lên khuôn mặt dịu dàng của anh, càng trở nên không giống người cõi trần, Kim Thu hơi hoảng hốt, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má anh hỏi: “Anh… có thể phơi nắng không?”
“Anh không phải ma, đương nhiên có thể phơi nắng.” Anh biếng nhác duỗi tứ chi như một chú mèo ngủ gật, “Thật ấm áp, mùa hè sắp qua rồi đúng không?”
Kim Thu nghĩ, trong lúc vô tình không để ý, tên này thế nhưng đã đi theo cô hai, ba tháng rồi, khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thời gian thấm thoát trôi đi rất nhanh.
“Đúng vậy,” cô nói theo anh, “Mùa hè sắp qua rồi.”
Xuân đi thu đến, bốn mùa luân phiên thay đổi, người và vật không ngừng biến hóa, bao gồm cả cô.
“Vợ, em thích mùa thu không?”
“Thích chứ, em sinh vào mùa thu mà.”
“Tháng chín thu vàng, hoa quế tỏa hương (1), đúng không?”
Câu gốc: Kim thu cửu nguyệt, đan quế phiêu hương
“Anh có thể đừng nói như đang ở buổi giới thiệu lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao được không?”
—————————————————————————–
Vệ Thiên Hành cho cô thời gian nghỉ nửa tháng, không thể không nói hắn rất hào phóng, Kim Thu cũng mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút, khoảng một năm trước, trừ nghỉ đông ra cô cũng không có thời gian nghỉ ngơi nào khác, vì vậy lúc này vừa hay có thể điều chỉnh lại tâm trạng một chút.
Đổi điện thoại mới, lại đi mua quần áo, giày, túi xách, dạo phố, tiêu tiền thật sự là một phương thức thư giãn rất hiệu quà, hơn nữa nhìn như Kim Thu đi dạo phố một mình, thế nhưng thực tế sau lưng cô còn có một tên sắc lang đang liên tục bày mưu tính kế.
Ví dụ như trong cửa hàng quần áo, nội y cô chọn mua đều theo xu hướng thiếu nữ, màu sắc thiên về mềm mại lịch sự, cuối cùng Bạch Tuyên không ngừng lải nhải: “Vợ ơi bộ màu tím này rất đẹp!”
Đó là nội y dùng để gia tăng tình thú được không hả? Kim Thu nhìn vài lần, nhân viên bán hàng lập tức phát hiện, thân thiết dễ gần nói: “Bộ nội y này chúng tôi bán rất chạy, cô có muốn thử một chút hay không?”
Cô không hề muốn mặc loại nội y trong suốt