Tống Hiểu Phương là tên khai sinh của Tống Cẩn, khi mới ra mắt, công ty
chê nghe không hay, cho nên đặt nghệ danh cho cô là Tống Cẩn. Giọng nói
của cô nghe xúc động giống như gió thổi, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở trước mặt lại không có nhiều phản ứng.
Tống Cẩn nhìn anh, tươi cười trên mặt liền giảm xuống một chút: “Anh không còn nhớ em sao?”
Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Tôi còn nhớ, nhưng có hơi bất ngờ.”
Giọng nói lạnh như băng, thuần khiết như thủy tinh, giống hệt trong trí nhớ của Tống Cẩn.
Nụ cười đã tắt một lần nữa lại được giương lên, Tống Cẩn không nhịn được từng bước từng bước tiến đến bên người anh: “Chúng ta đã bao lâu rồi
chưa gặp nhau nhỉ? Mười năm?” Kỳ Tiến Ngôn bây giờ so với trong ấn tượng của cô thì càng thêm thành thục, càng tỏa ra sức hấp dẫn.
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy mấy sinh viên đang đi về hướng
này, theo bản năng cô liền kéo Kỳ Tiếu Ngôn trốn vào giảng đường. Cây
cột ở tầng một che đi tầm mắt của các sinh viên, Tống Cẩn nhìn thấy bọn
họ đã đi xa, mang vẻ áy náy nói với Kỳ Tiếu Ngôn: “Ngại quá.”
“Không có gì.” Kỳ Tiếu Ngôn cũng không quá để ý.
Tống Cẩn cười cười với anh, hỏi: “Bây giờ, anh giảng dạy ở đây sao?”
“Ừm.”
“Dạy toán học?”
“Ừm.”
Tống Cẩn không tự chủ nở nụ cười: “Anh thật sự không thay đổi một chút
nào, em thật vừa hâm mộ vừa đồng cảm với những sinh viên của anh.”
Kỳ Tiếu Ngôn cũng không tiếp lời, Tống Cẩn ngửa đầu lên nhìn anh, hơi
hơi nhếch khóe miệng: “Bao giờ anh rảnh, em mời anh đi ăn cơm.”
Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Em chắc còn bận rộn nhiều việc.”
Tống Cẩn cười yếu ớt nói: “Thời gian ăn cơm thì vẫn có.”
Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa: “Vậy được rồi, khi nào tôi và em cùng có thời gian.”
“Thật tốt quá!” Tống Cẩn nở nụ cười vui vẻ: “Chúng ta trao đổi số điện
thoại di động đi, đến lúc đó em có thể liên lạc với anh.”
“Được.”
Lấy được số điện thoại của Kỳ Tiếu Ngôn xong, Tống Cẩn vừa ngẩng đầu,
liền nhìn thấy trợ lý đang đi đến đây. Cô ta vội vàng tạm biệt Kỳ Tiếu
Ngôn, đi được vài bước lại quay lại ra dấu tay làm động tác gọi điện
thoại với anh. Kỳ Tiếu Ngôn đứng tại chỗ nhìn cô ta vài lần, liền xoay
người đi về hướng cầu thang.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, khi sinh viên tới căn tin, cơm hộp của đoàn làm phim [Tuổi thanh xuân] cũng được đưa đến. Tống Cẩn luôn ghét
bỏ thức ăn nhiều dầu mỡ trong hộp cơm của đoàn làm phim, cho nên từ
trước đến giờ cô đều tự mang cơm đến ăn. Thời gian ăn cơm trưa tổng cộng chỉ có 30 phút, Tống Cẩn dành mười năm phút đồng hồ cho tạp chí [Ngôi
sao 30], tiếp nhận phỏng vấn độc quyền của họ.
Phóng viên là một cô gái nhã nhặn, có dáng người gần giống với Tống Cẩn. Lúc tới thời gian phỏng vấn, cô ta lễ phép đưa thẻ công tác của mình
cho Tống Cẩn xem: “Xin chào, tôi là phóng viên của tạp chí [Ngôi sao
30].”
Tống Cẩn tùy ý gật đầu, nói với cô gái: “Trực tiếp bắt đầu đi, cô chỉ có mười năm phút thôi.”
Khóe miệng phóng viên giật giật, cô đột nhiên có loại cảm giác là mình
đang phỏng vấn một tổng tài bá đạo. Cô nhanh nhẹn đi từ bàn trợ lý đến
ghế ngồi xuống, bắt đầu hỏi những vấn đề mình đã chuẩn bị.
Mấy vấn đề đầu tiên đều là những vấn đề thông thường, phóng viên hỏi
cũng không có áp lực tâm lý gì, nhưng đến mấy vấn đề thu thập từ các fan trên Weibo, khiến cho cô phải đổ mồ hôi: “Có một bộ phận khán giả tỏ vẻ rằng cô có thể dựa vào một bộ phim [họa hồn] mà đã nổi tiếng, là vì cô
có khuôn mặt xinh đẹp, đối với vấn đề này cô có ý kiến gì không?”
Tống Cần nói: “Tôi cho rằng tôi có thể nổi tiếng không chỉ vì tôi lớn
lên đã có khuôn mặt xinh đẹp, mà còn bởi vì tôi rất thông minh.”
Động tác của phóng viên dừng lại mấy giây, cười khan nói: “Đúng vậy, dù
sao mới mười sáu tuổi đã thi đỗ đại học Đế Đô, ở trong giới giải trí
cũng coi như là số một.”
Tống Cẩn nói: “Cho dù không kể ở trong giới giải trí, mười sáu tuổi đỗ
vào Đại học Đề Đô cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Tươi cười trên mặt phóng viên có chút không gượng nổi nữa. Tống Cẩn quả
nhiên giống như trong lời đồn, rất thích đứng ở vị trí kẻ có chỉ số
thông minh cao để nhìn xuống.
“Như vậy sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vì sao không ra sức học lên bác sĩ, mà lại đi vào con đường giải trí này?”
Tống Cẩn nhìn cô ta một cái, trong nháy mắt đó phóng viên có cảm giác như mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
“Vấn đề này tôi đã trả lời rất nhiều lần ở các cuộc phỏng vấn khác, cô
nhất định phải lãng phí thời gian vào vấn đề vô nghĩa này à?”
Trong lòng phóng viên nhảy loạn lên, nếu Tống Cẩn là một người đàn ông,
lời nói như vậy của cô ta bây giờ chính là tiêu chuẩn của một tổng tài
bá đạo! Cô nhanh chóng lật bản thảo phỏng vấn trên tay sang một trang
khác, cười hỏi: “Lần này trở lại trường học cũ để quay phim, cô có cảm
xúc gì không?”
Tống Cẩn nói: “Trường học thay đổi không nhiều, nhưng mà vẫn làm cho tôi nhớ đến rất nhiều kỷ niệm thời sinh viên.”
Rada nhạy bén phát hiện tin đồn của phóng viên ngay lập tức hoạt động,
linh cảm trong câu nói kia, nhất định ẩn giấu bí mật động trời! Mắt cô
ta người sáng nhìn Tống Cẩn, nghiêm túc nói: “Bộ phim lần này tên là
[Tuổi thanh xuân], tôi nghĩ khán giả cũng rất muốn biết thần tượng của
họ có tuổi thanh xuân như thế nào.”
Tỗng Cẩn suy nghĩ một chút, giọng nói khó có được sự dịu dàng như vậy:
“Kỳ thật tôi cũng giống như rất nhiều người, thời học năm thứ nhất đại
học cũng có thầm mến một vị học trưởng.”
Máu huyết của phóng viên đều sôi trào, độc nhất vô nhị (*) độc nhất vô nhị! Lần này tuyệt đối là độc nhất vô nhị!
(*) Độc nhất vô nhị: Có một không hai
“À à học trưởng! Tiếp đó thì như thế nào!” Tay nắm bút ghi âm của cô ta đều nổi lên một tầng mồ hôi.
“Học trưởng kia lớn hơn tôi một tuổi, bởi vì chúng tôi đều làm công tác đoàn, nên có cơ hội gặp nhau. Anh ấy rất thông minh, là người thông
minh nhất tôi từng gặp, đáng tiếc lúc ấy anh ấy đã học năm thứ tư, chúng tôi quen biết được một năm, anh ấy liền ra nước ngoài đào tạo chuyên
sâu.”
Phóng viên bám riết không thôi nói: “Sau khi anh ấy ra nước ngoài hai người không giữ liên lạc sao?”
Tống Cẩn thản nhiên cười cười: “Anh ấy bận rộn nhiều việc, những thư từ
tôi gửi anh ấy đều như đá chìm đáy biển, sau này tôi cũng bận rộn, dần
dần cắt đứt liên lạc.”
Phóng viên ngây ngẩn cả người, FML (*)vừa rồi Tống Cẩn nở nụ cười sao!
Cô tại sao lại không chụp hình! Tiêu đề đã đặt ra là Hồi ức về mối tình
đầu của nữ thần, trong lòng chua xót cười tiếc nuối!
(*) FML: Một câu chửi thề
Cô ổn định lại tinh thần, an ủi nói: “Mối tình đầu chính là như vậy vừa
ngọt ngào vừa chua xót, nhưng lại làm cho con người ta mê muội.”
Tống Cẩn chưa kịp nói gì, trợ lý đã đi đến nhắc nhở thời gian đã hết.
Phóng viên đứng dậy, nói với Tống Cẩn: “Rất cảm ơn cô đã tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí chúng tôi, cuối cùng cô có thể cho tôi chụp một bức ảnh được không?”
Tống Cẩn gật đầu, ngước mắt lên nhìn vào máy ảnh của phóng viên.
“Cô có thể cười một chút không?”
Tống Cẩn dựa theo yêu cầu của cô ta nở nụ cười, nụ cười hoàn hảo rất
công thức hóa, làm cho phóng viên có chút mất
mát. Nếu như chụp được
dáng vẻ tươi cười vừa nãy thì tốt rồi.
Sau khi phóng viên đi rồi, Tống Cẩn tập trung giải quyết xong bữa trưa, lại bắt đầu công việc quay phim.
Trong trường tiểu học Thị Nhất, hôm nay Dương Vi cũng không xuống dưới
lầu mua cơm, mà đi theo các học sinh đến căn tin của trường học ăn cơm.
Cô vừa ngồi ăn vừa nghịch di động, mở máy ra vào Weibo, có một bình luận của fan và một tin nhắn mới. Đầu tiên cô mở bình luận của fan ra xem,
rất kinh ngạc khi phát hiện ra là của “Đợi ba phút nữa.”! Dương Vi bị
nghẹn một miếng cơm trong miệng, che miệng ho khan. Bây giờ cô rất tin
tưởng lời nói trên thế giới mỗi ngày có đến 12 vạn người chết vì nghẹn
cơm của cô giáo Diêu là sự thật.
Sau khi xuôi được miếng cơm, cô mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Đợi ba phút nữa.
Cô hơi khẩn trương, nín thở tập trung đọc tin nhắn.
“Rất xin lỗi cô, bởi vì độc giả của tôi không có lý trí, gây ra phiền
phức cho cô, nhưng tôi nghĩ các cô ấy sẽ không tiếp tục làm như vậy nữa. Ngoài ra tôi đã đọc truyện của cô, cảm thấy rất hay, nếu cô có hứng thú ký hợp đồng tôi có thể giới thiệu biên tập viên của tôi cho cô._”
Dương Vi ngây ngẩn cả người, tính cách của vị đại thần này hoàn toàn
không giống với những nhân vật trong truyện của cô! Đây đúng là phóng
thái của Đại thần a!
Cô hào hứng tìm đến truyện của mình ra xem, phát hiện mình được nhận rất nhiều like của độc giả, Đợi ba phút nữa đích thân ra tay, thích từ
chương một đến tận chương cuối cùng!
Dương Vi cảm động không thôi.
Cô có cảm giác, lúc ấy mình nhận xét tiêu cực cho anh ta thật sự là xúc
động nhất thời, cách viết truyện của tác giả này rất tốt, cho nên mới có thể đem một chuyện xưa cẩu huyết như vậy viết thành truyện có sức hấp
dẫn lôi cuốn đến như vậy, nếu không cô cũng không có sức kiên trì chờ
đợi chương mới nhất. Cô nhắn tin trên Weibo trả lời Đợi ba phút nữa:
“Rất cảm ơn anh, tôi viết truyện là để giải trí thôi, cũng không muốn ký hợp đồng, nhưng mà được quen biết anh thật thú vi!_”
Trước khi rời khỏi Weibo, cô không quên ấn like cho bài viết.
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều trường học chỉ dạy có hai tiết, sau khi
kết thúc buổi học, Dương Vi đi vào lớp, tổ chức cho toàn bộ học sinh
tổng vệ sinh lớp học một lần. Xác định tất cả các bạn học sinh khác dưới sự dẫn dắt của cán bộ lao động đều đang bắt tay vào lao động, Dương Vi
mới quay lại văn phòng dọn dẹp chiếc bàn của mình.
Cô giáo Diêu đứng ở bên cạnh cửa sổ, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Mau nhìn đi, trước cổng trường có một chiếc Maserati!”
Dương Vi đang lau bàn, nghe cô ấy nói vậy cũng tiến đến nhìn qua. Trước
cổng trường có rất nhiều xe của phụ huynh đỗ ở đó, nhưng cái xe thể thao màu đỏ là nổi bật nhất. Không phải màu đỏ tươi, mà giống màu đỏ của
rượu nho lâu năm, gợi cảm lại hấp dẫn.
“Xe này ít nhất phải đến 200 vạn?” Cô giáo Diêu hứng trí bừng bừng nhìn chiếc xe Maserati, hỏi Dương Vi, “Cậu nói xem là phụ huynh của học sinh nào?”
“Mình không biết.” Dương Vi lắc đầu, tiếp tục quay trở về lau bàn, “Lần trước không phải có một chiếc xe Ferrari tới đón học sinh sao?” Trường
tiểu học Thị Nhất tuy rằng không phải trường quý tộc, nhưng ở thành phố A cũng không thiếu kẻ có tiền. Tuy rằng phần lớn học sinh đều được ông bà đưa đón bằng xe buýt, nhưng cũng có những lúc ba mẹ học sinh mang xe
tới đón học sinh tan học.
Đặc biệt là cuối tuần, xe quả thực xếp thành một hàng dài trước cửa trường học.
Cô giáo Diêu vẫn còn đang mải mê ngắm nhìn chiếc xe thể thao Maserati
kia, khung cửa sổ cũng sắp bị cô tì cho nát vụn: “Cậu nói xem có phải là của Lương Minh Họa lớp cậu không?”
Minh Hạo? Lông mày Dương Vi giật giật, nếu là tới đón Minh Hạo, lái xe không phải là Phương Thừa Nhiên sao?
Cô vừa định bước đến, cô giáo Diêu ở cửa sổ lại kêu lên: “Có người ở trên xe bước xuống! Là một anh chàng đẹp trai!”
Chẳng lẽ đúng thật là Phương Thừa Nhiên? Dương Vi vừa đi đến cửa sổ,
nhìn thoáng qua bên ngoài. Phương Thừa Nhiên hình như có giác quan thứ
sáu, đúng lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía các cô mỉm cười.
“Ôi, tớ chết mất.” Cô giáo Diêu che ngực, lảo đảo ngồi lại ghế làm việc của mình. Dương Vi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn Phương Thừa Nhiên, Phương
Thừa Nhiên giơ tay lên vẫy vẫy với cô.
Dương Vi mất tự nhiên xoay người, tiếp tục lau chiếc bàn.
Sau khi kết thúc tổng vệ sinh, Dương Vi quay trở lại lớp học, để nghe
lớp trưởng dặn dò các bạn học sinh khác làm bài tập về nhà, sau đó lên
bục giảng nói mất mười phút về những công việc cần chú ý cuối tuần khi ở nhà, cuối cùng mới cho các học đang nóng lòng được về nhà.
Dương Vi nhẹ nhàng thở ra, cuối tuần lại có thể ngủ hai ngày.
Khi cô thu thập xong đồ đạc đi ra ngoài cổng trường, chiếc xe thể thao
Maserati kia vẫn còn đỗ ở chỗ này. Phương Thừa Nhiên đứng dựa vào thân
xe, hình ảnh một người đàn ông đẹp trai đứng bên xe đẹp hấp dẫn ánh mắt
của không ít người.
Dương Vi khoác túi xách lên vai, đi đến hỏi: “Phương Thừa Nhiên, cậu đang chờ Minh Hạo à? Em ấy đã tan học lâu rồi.”
Nghe được giọng nói của Dương Vi, Phương Thừa Nhiên bỗng dựng thẳng thắt lưng, quay đầu nhìn cô: “Tớ đang đợi cậu.”
“Đợi tớ?”
Phương Thừa Nhiên cười cười với cô, đích thân đến mở cửa xe, tay làm
động tác mời cô: “Không biết tớ có vinh hạnh được mời cậu ăn bữa tối
không?”