Chương 134: Vũ Hải Yến điên rồi
Nhưng động tác cố tình lười quan tâm của Vũ Linh Đan ở trong mắt Vũ Hải Yến lại biến thành dáng vẻ ngầm thừa nhận và khinh thường.
Trong nháy mắt, Vũ Hải Yến lao vọt tới, vươn hai tay ra bóp cổ của cô, trong đáy mắt lộ ra tia sáng của sự hung ác, kích động đến điên cuồng mà hét lớn lên: “Cái con người phụ nữ này, tại sao chị phải đối xử với tôi như vậy? Chị có biết là chúng tôi sắp đính hôn rồi hay không? Bởi vì chị ly hôn rồi, cho nên chị không muốn nhìn thấy người phụ nữ khác được hạnh phúc có đúng hay không hả? Vũ Linh Đan, sao chị lại có thể ác độc đến như thế chứ.”
Chiếc hộp ở trong tay Vũ Linh Đan lại rơi xuống bên chân một lần nữa.
Cô liều mạng gỡ tay của Vũ Hải Yến ra, nhưng cũng chỉ có thể tạo thành một khe hở vừa đủ để thở, còn lại cô vẫn hoàn toàn không thể nói được ra lời.
Cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng một, khi hai cánh cửa sắt mở ra, có người trong những người đang đứng chờ ở bên ngoài thang máy thấy được cảnh tượng kinh khủng như vậy ở bên trong bị dọa sợ đến mức hét ầm lên, lúc này Vũ Hải Yến dường như mới hơi tỉnh táo lại.
“Đó không phải là Giám đốc Vũ sao?”
“Đúng vậy, haizz, đều là con gái lá ngọc cành vàng của nhà họ Vũ, mà tin đồn hai chị em nhà họ Vũ bất hòa xem ra là thật rồi, nhưng mà dù thế nào thì cũng đâu có thể động tay động chân ở trong công ty được, phá hỏng hết hình tượng rồi còn đâu.”
“Đúng vậy, nhưng mà nhìn dáng vẻ thì hình như là do cô hai ra tay trước nhỉ? Trong tin đồn không phải đều nói Vũ Linh Đan luôn luôn bắt nạt cô hai sao, sao bây giờ lại thành ngược lại rồi?”
Trong nháy mắt, tiếng bàn luận ở bên ngoài vang lên sôi nổi.
Vũ Linh Đan và Vũ Hải Yến đều bị chặn ở trong thang máy, Vũ Hải Yến từ từ buông lỏng cổ của Vũ Linh Đan ra, vì bị hốt hoảng cho nên cô ta không biết nên đặt hai bàn tay vào đâu cho đúng chỗ nữa.
Cô ta cũng không biết rốt cuộc chính mình đã bị làm sao vậy, chỉ biết rằng đầu óc cô ta đột nhiên nóng lên, sau đó không còn nhận biết được điều gì nữa.
Nếu như chuyện này mà truyền tới tai của Vũ Phong Toàn, có phải là cô ta sẽ đi đời chắc rồi hay không?
Đầu óc của Vũ Hải Yến xoay chuyển thật nhanh, vừa cuống cuồng vừa sợ hãi, cuối cùng cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vũ Linh Đan, liều mạng kéo lấy tay của Vũ Linh Đan như bám lấy cọng rơm cứu mạng, sau đó không ngừng tự tát vào mặt của chính mình.
“Chị, em sai rồi, cứ coi như chị không ở công ty thì em cũng không nên mơ ước được ngồi vào vị trí của chị, em sai rồi, chị đừng giận em mà có được hay không.”
Đối mặt với sự thay đổi quá đột ngột trong diễn biến của vở kịch này, Vũ Linh Đan căn bản cũng không hiểu người phụ nữ này đang nói gì hay có mục đích gì, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của cô ta thì không phải lần đầu cô mới được nhìn thấy, cho nên đến cuối cùng, Vũ Linh Đan cũng chẳng có tâm trạng để mà phối hợp với diễn xuất của cô ta.
Vũ Linh Đan dứt khoát rút tay ra khỏi bàn tay của Vũ Hải Yến, thu dọn lại đồ đạc xong mới lạnh lùng nói: “Vũ Hải Yến, cho dù cô muốn làm gì thì vốn dĩ cũng không có ai ngăn cản cô hết.”
Vũ Hải Yến vẫn quỳ tại chỗ, nhìn đôi giày cao gót càng đi lại càng xa.
Rất nhanh sau đó lại có thêm không ít người chen lấn muốn vào xem, Vũ Hải Yến cứng đờ đứng dậy, khi nhìn thấy những ánh mắt châm chọc và kỳ quái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta, cuối cùng cô ta cũng không thể nhịn được nữa, giống như kẻ phát điên xông ra ngoài, đuổi theo Vũ Linh Đan.
“Vũ Linh Đan, lần này chị hài lòng rồi đúng không, hiện tại tất cả mọi người ở trong công ty đều cho rằng tôi thèm muốn vị trí của chị.”
Vũ Hải Yến đuổi theo, cầm túi xách trong tay lên ném lên trên người Vũ Linh Đan để gọi cô lại.
Vũ Linh Đan không thể nhịn được nữa, hôm nay làm sao mà cô lại trêu chọc phải một con chó điên vậy chứ, dưới tình thế cấp bách, một cái tát rơi xuống trên mặt của Vũ Hải Yến.
Thừa dịp Vũ Hải Yến còn đang sững sờ, Vũ Linh Đan lớn tiếng mắng: “Vũ Hải Yến, cô phát điên đủ chưa hả? Chẳng lẽ là cô cảm thấy toàn bộ người trên thế giới này đều có lỗi với cô hay sao?”
“Nhưng Phan Phùng Hiếu muốn hủy bỏ việc đính hôn rồi kìa, Vũ Linh Đan, chuyện này là do chị làm đúng không.”
Trong nháy mắt, Vũ Hải Yến quên mất việc khóc nỉ non, hai mắt trống rỗng nhìn Vũ Linh Đan, đáy mắt chỉ còn vẻ không cam tâm ngập tràn.
“Cái gì?”
Khi ở trong thang máy, Vũ Linh Đan đã nghe thấy được chuyện về Phan Phùng Hiếu, lúc đó cô cũng không để tâm đến, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Vũ Hải Yến có vẻ cũng không giống như là đang nói dối.
Vũ Linh Đan nhớ lại, buổi trưa ngày hôm qua, cậu chủ nhà họ Phan kia và Vũ Hải Yến vẫn còn không coi ai ra gì mà anh anh em em ở trong nhà, Phan Phùng Hiếu cũng đã đồng ý ngày hôm nay sẽ đến cửa cầu hôn, sao đến cuối cùng lại
Hơn nữa, còn dây dưa đến tận sau lưng của chính mình rồi.
Đầu óc của Vũ Linh Đan có chút hỗn loạn, theo phản xạ vươn một bàn tay ra che trước mặt mình, sợ Vũ Hải Yến sẽ lại làm bậy thêm một lần nữa.
“Vũ Hải Yến, trước tiên cô hãy bình tĩnh lại sau đó nói rõ mọi chuyện lại một lần nữa đi, tôi và Phan Phùng Hiếu từ trước tới nay cũng chưa từng gặp mặt nhau một lần, càng không cần nhắc đến việc sẽ nói chuyện hay bàn bạc điều gì. Hai người muốn hủy hôn? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, có phải là giữa hai người đã có hiểu lầm gì hay không?” Vũ Linh Đan nói.
“Hiểu lầm? Ha ha, tôi cũng đã hy vọng là như thế, hy vọng đây chỉ là một hiểu lầm!”
Vũ Hải Yến tràn ngập vẻ thê lương, ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt trong con ngươi vừa mới khô cạn lại lần nữa trào ra: “Tôi cũng đã hy vọng đến dường nào, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhưng mà đáng tiếc, Phan Phùng Hiếu… vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng tôi nữa.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Vũ Linh Đan hỏi lần nữa.
“Vũ Linh Đan, đến bây giờ mà chị vẫn còn giả vờ sao, thế nào hả, đáy lòng đã cảm thấy thoải mái rồi chứ.”
Ánh mắt Vũ Hải Yến mang theo sự phẫn hận và căm ghét, điên cuồng nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Đan, giống như là muốn nhìn thấu được nội tâm của cô vậy, một bước rồi lại một bước tiến đến gần cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Chị thấy tôi đã tìm được người mà mình thích, đã tìm được tình yêu thuộc về tôi rồi cho nên chị mới muốn tìm trăm phương ngàn kế để hủy hoại đi tất cả, có đúng không.”
Những lời này, hình như càng giống như là đang nói đến Vũ Hải Yến cô ta thì đúng hơn.
Lúc đầu khi cô và Trương Thiên Thành vẫn còn ở bên nhau, không phải Vũ Hải Yến đã làm như vậy sao?
Khóe miệng Vũ Linh Đan hơi nhếch lên một tia giễu cợt: “Vũ Hải Yến, cô thật sự đã đề cao tôi quá rồi đấy, tôi căn bản không hề quan tâm đến cuộc sống cá nhân của các người, thậm chí là chuyện của toàn bộ nhà họ Vũ tôi cũng không quan tâm. Mặc dù tôi cũng không biết Phan Phùng Hiếu đã biết được điều gì mà lại muốn hủy hôn với cô, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn mà nói với cô rằng, chuyện này không hề có liên quan gì tới tôi!”
“Chị vẫn còn muốn chối! Nếu như không phải là do chị, Phan Phùng Hiếu làm sao có thể biết được nhiều chuyện đến như vậy chứ, còn đi tìm người để xác minh nữa!”
Thấy Vũ Linh Đan không thừa nhận, Vũ Hải Yến cảm thấy miệng vết thương đã bị xé ra của chính mình lại lớn hơn rất nhiều, một lần nữa, cô ta nhấc túi xách của chính mình lên, đập về phía Vũ Linh Đan.
Chỗ hai người đang đứng là ở bên cạnh đường lớn, Vũ Linh Đan ôm đồ lùi về phía sau, mấy lần còn lảo đảo lao ra lòng đường, khiến cho kèn xe ô tô không ngừng vang lên.
“Vũ Hải Yến cô điên rồi! Cô mau dừng tay lại cho tôi!”
Tài liệu trong hộp rơi tán loạn đầy trên mặt đất, lúc này Vũ Linh Đan mới miễn cưỡng bắt lấy được tay của Vũ Hải Yến, đầu cũng gần như đã bị bùng nổ bởi sự tức giận.
“Vũ Hải Yến, không phải tôi nói cô, nhưng loại phụ nữ mà trong đầu không có não giống như cô, bị đàn ông vứt bỏ cũng là đáng đời!”
“Tố cáo? Cô có cái gì để cho người khác phải đi tố cáo hay sao? Hay là nói, cô đã làm ra chuyện gì đó mà không thể để cho Phan Phùng Hiếu biết? Nếu đúng thật là như thế, thì lúc ban đầu khi cô làm những chuyện như vậy, cô nên nghĩ tới những thứ này mới phải. Trên thế gian này không có bí mật gì là mãi mãi, muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm!”
“Á…, Vũ Linh Đan, tôi liều mạng với chị, chị dựa vào cái gì để mà nói tôi như vậy chứ, á…, Vũ Linh Đan…”
Sự phản bác của Vũ Linh Đan đã hoàn toàn chọc giận Vũ Hải Yến.
“Tôi có làm cái gì thì cũng chưa tới phiên chị phán xét tôi. Chị thì có cái gì để mà đắc ý chứ, chị chẳng qua chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Vũ, là người phụ nữ bị Trương Thiên Thành ruồng bỏ, chị có quyền gì mà chỉ trích tôi!”
Trong lúc Vũ Hải Yến há miệng mắng to, hai tay cô ta cũng đồng thời giương nanh múa vuốt lao về phía Vũ Linh Đan, móng tay trực tiếp lướt qua cái cổ không được che chắn của cô, để lại một vết xước rỉ máu thật dài.
Điều này vẫn còn chưa đủ, hôm nay Vũ Hải Yến muốn khiến cho Vũ Linh Đan phải trả một cái giá thật lớn.
Vũ Hải Yến tựa như phát điên một lần nữa xông tới, há miệng cắn lên cánh tay của Vũ Linh Đan, mặc kệ Vũ Linh Đan túm lấy tóc của cô ta, kéo lôi đầu của cô ta ra như thế nào, Vũ Hải Yến vẫn dùng sức mà cắn chặt lại, không chịu mở miệng nhả ra.
Cô ta quả thực là muốn làm lớn chuyện này!