Nghĩ đến đây, Vũ Hải Yến vô cùng đắc ý, cô ta bưng sữa tới trước mặt Nguyễn Kim Thanh, cười nói: “Mẹ, chúng ta uống sữa thôi.”
“Vẫn là con gái của mẹ hiểu chuyện nhất” Nguyễn Kim Thanh yêu thương, trìu mến nhìn con gái mình.
Bất luận là nhìn từ góc độ nào, Vũ Hải Yến cũng tốt hơn Vũ Linh Đan rất nhiều lần, cũng không biết trước kia Trương Thiên Thành bị mù hay sao mà lại chọn mặt hàng như Vũ Linh Đan.
“Mẹ nói cho con biết, ngày mai ở Biệt thự Linh Đàm có một buổi yến tiệc, lúc đó Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ đến phát biểu mấy câu, con nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này.”
Nguyễn Kim Thanh cố gắng đè thấp giọng, thì thầm bên tai Vũ Hải Yến vừa đủ để cô ta nghe thấy, sau đó nhẹ nhàng đẩy một tấm thiệp mời đến bên người cô ta: “Bên kia mẹ đã đánh tiếng trước rồi, chỉ cần con có thể đến gần, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì”
Vũ Hải Yến nghe thấy thế thì trái tim trong lồng ngực cô ta đập thình thịch, giống như nhìn thấy được Trương Thiên Thành đang đến gần.
Cô ta vui vẻ vòng tay qua cổ Nguyễn Kim Thanh, thích thú nói: “Mẹ, con yêu mẹ quá đi mất”.
Đôi mắt Nguyễn Kim Thanh đầy âu yếm, cuộc đời bà ta có thể lấy thất bại để bắt đầu, bà ta tuyệt đối sẽ không để con gái mình phải đi theo lối cũ của bà ta: “Đến lúc đó con phải can đảm lên một chút, chỉ cần con có thể tạo mối quan hệ với Trương Thiên Thành, chuyện còn lại mẹ sẽ giúp con xử lý tất cả”.
Vũ Linh Đan vừa đến văn phòng, không nhịn được hắt xì hơi mấy cái liền.
Cô sờ lên đầu, lại nóng rồi.
Vũ Linh Đan đành phải xuống lầu lần nữa, đến một tiệm thuốc gần công ty mua một ít thuốc hạ sốt.
Dự án hợp tác với Á Đông vẫn chưa cầm được trong tay, mà thái độ của Huỳnh Nam An lại không rõ ràng gì, cô chỉ biết đẩy nhanh tiến độ thêm.
Khi quay trở lại, cô nhìn thấy chiếc Lexus của Trương Đức Phú đang đậu ở tầng dưới.
Vũ Linh Đan kinh ngạc, cô vội vàng quan sát xung quanh, nhận thấy cũng không có mấy người nên mới chạy tới: “Trương Đức Phú, sao cậu lại ở đây?”
Vũ Linh Đan đã sớm thay một chiếc váy công sở màu xanh đậm, cái màu này lại khiến làn da của cô trở nên nhợt nhạt hơn.
Trương Đức Phú không nhịn được đành nhìn cô chằm chằm, nhất là nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng chột dạ của cô, không khỏi nở nụ cười, đưa cho cô một ít thuốc và cháo: “Em đoán chị sẽ về thay quần áo rồi đến công ty, chắc chắn không có thời gian ăn bữa sáng nên em mới đưa tới.
Chị mau ăn uống đi kẻo bệnh”
Vũ Linh Đan lúng túng nhận lấy bữa sáng.
Mặc dù hơi đường đột nhưng hành động này của Trương Đức Phú vẫn khiến Vũ Linh Đan cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn cậu, Trương Đức Phú”.
“Giữa em và chị không cần khách sáo như thế?
Trương Đức Phú nhếch miệng cười, giống như một người bạn cũ quen biết nhiều năm.
Điều đó cũng khiến cho một Vũ Linh Đan đang khẩn trương bối rối chỉ trong nháy mắt đã thoải mái hơn.
“Đến giờ làm việc rồi, em phải đi trước đây.
À, đúng rồi, nếu chị quyết định rồi, em có thể giúp chị tìm luật Sư.”
Vũ Linh Đan lên lầu rồi mới cúi đầu nhìn qua túi thuốc trong tay, phát hiện chính là thuốc tránh thai.
Sắc mặt Vũ Linh Đan đỏ bừng, rất xấu hổ.
Nhưng cũng thầm thán phục sự chu đáo của Trương Đức Phú, cô suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng này.
Uống thuốc rồi, nhất thời cũng cảm thấy an tâm hơn.
Những cơn đau đầu thì càng ngày càng nghiêm trọng, Vũ Linh Đan không thể không dựa vào chiếc số pha nhỏ sau lưng chợp mắt một lát.
Lúc cô đang mê man thì cảm giác có người tiến vào, sau đó chỉ nghe thấy có người nói Vũ Phong Toàn đang tìm cô.
“Tôi biết rồi.”
Vũ Linh Đan gục cằm xuống suy nghĩ một lúc, sau đó mới bắt đầu đi về phía phòng làm việc của Vũ Phong Toàn.
Ở trong thang máy, cô sửa sang lại vẻ ngoài của mình một chút để trông không quá tệ.
Nhìn thấy Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan cũng chào cho có lệ một tiếng, ngay lập tức đã nghe ông ta chất vấn: “Người đàn ông ở dưới lầu vừa rồi là ai?”
“Chỉ là một người bạn bình thường thôi” Vũ Linh Đan nhanh chóng trở nên cảnh giác.
“Linh Đan, chuyện nghiêm trọng như vậy, con đừng hòng lừa gạt bố”
Vũ Phong Toàn đập mạnh xuống bàn, sau đó tiếp tục nói: “Bố đã cho người điều tra rồi, tôi qua con cùng người đàn ông này một trước một sau ra khỏi khách sạn, không phải con qua đêm cùng cậu ta đấy chứ?”
Vũ Linh Đan không hề nghĩ đến chuyện Vũ Phong Toàn lại cho người điều tra cô, cô lựa chọn im lặng một lúc lâu.
Vẻ mặt Vũ Phong Toàn chỉ còn lại sự đau