“Lợi dụng tôi để đối phó anh sao?”
Mặc dù Vũ Linh Đan cảm thấy Trương Đức Phú có gì đó không ổn, nhưng cách Trương Thiên Thành nói vẫn khiến cô vô cùng khó chịu, vì vậy cô cười nhạo một tiếng và khinh thường đặt câu hỏi.
Trương Thiên Thành không nói gì cả.
Gia đình anh chưa bao giờ yên ổn như bề ngoài, trước đó anh chưa bao giờ để người phụ nữ này bị cuốn vào đó.
Cô ngây thơ ngốc nghếch như thế này cơ mà, đương nhiên bây giờ anh lại càng không thèm giải thích dài dòng.
Người phụ nữ này không còn liên quan gì đến anh nữa.
“Anh cho rằng thủ đoạn của cậu ta có hiệu quả sao? Thật không vui chút nào, tôi sợ cho dù cậu ta giết tôi, anh cũng chẳng tới cứu tôi đâu nhỉ”
Câu cuối cùng là một câu suy đoán chắc chắn.
Vũ Linh Đan tin là như thế.
Vì vậy, làm thế nào Trương Đức Phú có thể lợi dụng mình chứ? Cô nghĩ thế nào cũng không thể hiểu.
“Người phụ nữ ngốc nghếch như cô quả thực không đáng để tôi giải cứu.
Cô có thể không nghe lời tôi, nhưng tôi nhất định sẽ để cô nghe lời tôi, xuống xe!”
Chiếc xe phanh gấp vững vàng dừng ở ven đường, cách đó không xa có thể thấy được ánh đèn thành phố tản ra tán loạn.
Vũ Linh Đan không do dự, bước ra khỏi xe và sải bước về phía trước mà không quay đầu lại.
Trương Thiên Thành nhanh chóng nổ máy và lao qua Vũ Linh Đan, chỉ để lại những luồng khói khiến Vũ Linh Đan nghẹn ngào nước mắt, suýt chút nữa thì rơi xuống.
Kiêu căng ngạo mạn, đúng là hết thuốc chữa.
“Một người đàn ông như anh nên cô độc hết quãng đời còn lại!”
Vũ Linh Đan hét về phía chiếc xe đang dần khuất xa, tức giận đá cái lon bên cạnh ra xa.
Vũ Linh Đan đi bộ hơn nửa tiếng thì gọi được một chiếc xe.
Trước khi lên xe, Vũ Linh Đan cũng không quên mắng Trương Thiên Thành một lần, đúng là cả thế giới này đều vây quanh anh.
Khi trở về nhà thì trời đã tối, những âm thanh vui vẻ quen thuộc vang lên từ phòng khách, bụng Vũ Linh Đan kêu xì xào nhưng cô chỉ đi thẳng lên lầu mà không thèm nhìn bàn ăn.
Nhưng không biết Vũ Hải Yến nói gì, trong phòng khách lại vang lên một tràng cười.
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng đóng cửa lại, không kịp tắm rửa mà ngủ thiếp ở trên giường.
Ngày hôm nay thực sự rất mệt mỏi.
Nửa đêm tỉnh dậy, cô mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, là của cùng một người.
Khi Vũ Linh Đan mở tin nhắn, chỉ có một câu ngắn gọn: Linh Đan, mẹ nhớ con.
Có một chút chua xót nơi đầu mũi của Vũ Linh Đan, cô khịt khịt mũi, vốn muốn trả lời một tin nhắn nhưng lại sợ làm phiền việc nghỉ ngơi của mẹ nên hẹn sáng hôm sau.
Từ khi Trần Tuyết Nhung gả vào nhà họ Ngô, Vũ Linh Đan càng ngày càng ít tiếp xúc với bà ấy, không phải cô không muốn mà là không dám nghĩ tới.
Sau khi gặp mặt, Trần Tuyết Nhung liên tục xin lỗi, tối hôm qua bà đã gọi nhiều như vậy là vì bà có uống một chút rượu, trong lòng hơi khó chịu.
Bà ấy đã hối hận khi nhìn thấy tin nhắn của Vũ Linh Đan vào buổi sáng.
Trần Tuyết Nhung kéo tay Vũ Linh Đan, hai mắt đẫm lệ: “Linh Đan, con đừng trách mẹ nhé”
“Mẹ, sao con có thể trách mẹ được, còn mẹ, nếu mẹ ở nhà họ Ngô khó khăn thì hãy dọn ra ngoài ở với con đi”
Vũ Linh Đan vội vàng nói.
Đối với cô, Trần Tuyết Nhung là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
Trần Tuyết Nhung muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vội quay đầu lau nước mắt.
Vũ Linh Đan sợ mẹ không tin tưởng nên nhanh chóng lấy ví và đặt vài tấm thẻ trước mặt Trần Tuyết Nhung.
“Mẹ ơi, con đã tiết kiệm được rất nhiều tiền nhờ công việc của mình những năm này, con tiết kiệm từng xu cho chúng ta.
Tuy không mua được biệt thự ở thành phố này nhưng chỉ cần mua căn hộ hai phòng ngủ là đủ rồi.”
“Linh Đan, đừng nói nữa, mẹ thật sự xin lỗi con.”
Trần Tuyết Nhung lại gục xuống, giấu mặt mà khóc, sao bà lại không hiểu suy nghĩ của con gái được chứ, nhưng bà đã chọn con đường này, sai một lần rồi không thể sai thêm lần nữa.
Một lúc lâu, tia mất mát trong mắt của Trần Tuyết Nhung mới tan biến, bà xốc lại tinh thần và mỉm cười với Vũ Linh Đan: “Linh Đan, mẹ không sao đâu, người đó đối xử với mẹ rất tốt, mẹ buồn vì chuyện khác chứ không phải ông ấy!”
“Vì hai người già kia sao?”
Ngay khi Vũ Linh Đan đoán được