Chương 318: Cô Linh Đan còn chuyện gì nữa à?
Nhưng ngay sau đó, khi Trần Đức Bảo dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô thì Vũ Linh Đan mới ý thức được mình hơi kích động. Thậm chí cô còn không hiểu tại sao mình lại bật thốt ra những lời này nữa, thế là lập tức thấp giọng nói xin lỗi.
Mà sắc mặt Trần Đức Bảo thì không nhìn ra vui buồn hờn giận, chỉ thấy ánh mắt anh ấy lóe lên sự vui vẻ.
“Tuy chuyện có hơi phức tạp một chút, nhưng Tổng giám đốc Thành hoàn toàn có thể xử lý được.” Trần Đức Bảo không tiện nhiều lời mấy chuyện liên quan đến công việc này, nhưng những lời này cũng khiến Vũ Linh Đan yên tâm.
Mặt Vũ Linh Đan hơi đỏ lên, cô không để ý gật đầu, cũng không hỏi lại, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.
“Cô Linh Đan còn chuyện gì nữa à?” Trần Đức Bảo thấy Vũ Linh Đan muốn nói rồi lại thôi nên chủ động hỏi.
Vũ Linh Đan lại xấu hổ lần nữa. Hỏi cũng không ổn, không hỏi cũng không ổn, sau khi do dự một chút thì cô nói: “Tôi muốn hỏi trợ lý Bảo một chút, trong khoảng thời gian này, có phải Tổng giám đốc Thành…”
“Còn một đoạn video nữa, chắc là do Tổng giám đốc Thành xử lý…”
Vũ Linh Đan cũng không nói thẳng ra, dù sao cô cũng không biết Trần Đức Bảo có cảm kích hay không. Nhưng không ngờ cô lại ăn nói lắp bắp, ngay cả câu cũng nói không trọn vẹn, thế mà Trần Đức Bảo lại gật đầu mà không hề nghĩ ngợi gì cả.
Trần Đức Bảo cũng không có ý định giấu giếm chuyện này, sau khi gật đầu thì cười nói: “Chuyện này đúng là do Tổng giám đốc Thành đích thân làm.”
Vũ Linh Đan thở dài một hơi, sau khi biết mình không đoán sai thì trong lòng có hơi tiếc hận, nếu cô có thể đến sớm một chút để nói lời cảm ơn là được rồi.
Trần Đức Bảo nhìn ra ý của Vũ Linh Đan, anh ấy lại nói: “Thật ra, Tổng giám đốc Thành làm những chuyện này cũng không phải muốn quản lý Linh Đan cảm ơn mình, chỉ cần cô hiểu là tốt rồi.” Sau khi nói xong thì anh ấy đưa chìa khóa cho Vũ Linh Đan.
Cái gì nói được thì anh ấy đã nói hết rồi, Trần Đức Bảo cũng đã giúp những chuyện trong khả năng của mình. Trương Thiên Thành thì không có hy vọng gì rồi, chỉ mong Vũ Linh Đan có thể thông suốt, chủ động một chút là tốt rồi.
Cũng tại không muốn tâm trạng của Trương Thiên Thành cứ lên xuống mãi như thế nên chỉ đành khổ thân anh ấy, ngay cả chức vụ trợ lý cũng trở nên khó khăn.
Vũ Linh Đan cảm thấy lời nói này còn có ý khác, nhưng cô không dám nghĩ đến
Sau khi đi một chuyến đến Á Đông, Trương Thiên Thành thì không thấy đâu, nhưng lại có thêm một mớ bòng bong trong lòng của Vũ Linh Đan. Nhất là cái câu đầy ẩn ý cuối cùng mà Trần Đức Bảo đã nói càng khiến Vũ Linh Đan suy nghĩ nhiều hơn. Trên đường đến biệt thự của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan ngẫm nghĩ mãi, cái gì là “chỉ cần cô hiểu là tốt rồi” cơ chứ?
Sau khi đến biệt thự, Coco lập tức phóng từ ghế sô pha tới. Trương Thiên Thành đi vắng vài ngày khiến trong nhà chỉ còn mỗi Coco ở trong căn biệt thự nhỏ hai tầng của mình. Căn biệt thự nhỏ này đặt ở góc vắng vẻ trong phòng khách, nhìn qua toát lên khí khái phi phàm.
Vũ Linh Đan ôm Coco lên, không nhịn được bèn trêu ghẹo: “Xem ra mày ở đây có số hưởng thụ thật nhỉ, không chỉ có căn biệt thự lớn mà còn có căn biệt thự nhỏ nữa, sống còn tốt hơn tao nữa cơ.”
Coco hưng phấn không thôi, nó chui lấy chui để vào lòng Vũ Linh Đan, một người một chó chơi đùa cả buổi, sau đó Vũ Linh Đan mới quyết định lên lầu tắm rửa trước.
Bận rộn cả ngày trời khiến người cô mệt mỏi vô cùng.
Vũ Linh Đan có thể tưởng tượng được, bây giờ nhà họ Vũ rối nhùi hết trơn rồi, không bao lâu nữa những chuyện phiền phức kia sẽ tìm đến cô nhanh thôi, cô phải tích góp sức lực để đối phó mới được.
Vũ Linh Đan đã báo cho Trần Tuyết Nhung là tối nay mình không về, Trần Tuyết Nhung cũng không hỏi gì nhiều. Nghe giọng bà ấy qua điện thoại có vẻ không ổn lắm, khi nói còn mang theo giọng mũi nữa.
Nhớ đến chuyện phóng viên lúc trước, Trần Tuyết Nhung cũng không kìm được mà thút thít, nỉ non. Nhất là khi trả lời phỏng vấn về quãng đời thơ ấu của mình, Trần Tuyết Nhung đau đến mức nấc nghẹn.
Khi đó, Vũ Linh Đan nghe thấy tất cả.
Nhưng khi ấy, cô chỉ có thể giả bộ như không phát hiện, nếu không chỉ càng làm Trần Tuyết Nhung thêm khó chịu mà thôi.
Bây giờ có lẽ bà ấy đã ổn hơn nhiều rồi.
Vũ Linh Đan cúp điện thoại, sau đó cô thở dài một hơi, cơ thể dần chìm vào làn nước ấm. Thời gian dần trôi qua, mi mắt của cô ngày càng nặng nề, sau khi cử động một chút thì không còn biết gì sau đó nữa.