Phan Phùng Hiếu không hề che giấu dã tâm của mình, nheo mắt đánh giá Vũ Linh Đan.
“Vậy không cần, tôi không có hứng thú” Vũ Linh Đan thấy vậy không hề do dự mà thẳng thừng từ chối.
“Vì sao?” Phan Phùng Hiếu nhịn không được mà đuổi theo,
hỏi.
“Tôi không muốn mới ra khỏi một ổ sói này lại nhảy vào ổ sói khác” Vũ Linh Đan bước đi dứt khoát, không ngoảnh đầu lại.
Cô không thể hiểu và cũng không muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Phan Phùng Hiểu, nhưng cô biết rõ anh ta cũng chẳng phải là người lỗi lạc gì, vậy nên cô cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.
“Vậy cô định chết cùng với Bạch Đằng sao?” Thấy Vũ Linh Đan bước càng nhanh, Phan Phùng Hiếu không cam lòng nhìn cô, cao giọng nói.
Vũ Linh Đan vẫn không dừng bước, thái độ đầy kiên quyết.
Trương Đức Phú đã chú ý đến động tĩnh bên này, sớm xuống xe chờ, thấy Vũ Linh Đan đi về phía này, cậu ta tò mò hỏi: “Người kia tìm em làm gì vậy?
“Không có gì, chỉ muốn xem chuyện cười của Bạch Đằng thối” Vũ Linh Đan trả lời qua loa.
Trương Đức Phú hoàn toàn không tin, cậu ta nhịn không được mà nhìn về phía Phan Phùng Hiếu, cảm thấy người này có hơi quen mắt, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là ai.
Sau khi lên xe, cậu ta thấy dáng vẻ mệt mỏi không muốn nói nhiều của Vũ Linh Đan, vì thế cũng không hỏi nhiều nữa.
Bên trong xe mở nhạc nhẹ, Trương Đức Phú cho xe dừng trước một nhà hàng, vừa định nói gì đã bị Vũ Linh Đan từ chối
ngay.
Vũ Linh Đan cầm di động, có hơi xấu hổ nói: “Vừa xảy ra chút chuyện, có lẽ tôi phải đến đó xử lý”
Trong mắt Trương Đức Phú xẹt qua một tia mất mát, nhưng cậu ta không tiện ngăn cản, chỉ gật đầu nói: “Đi đầu, để tôi đưa em đi.”
“Không cần, tôi tự đi được” Vũ Linh Đan cười xin lỗi, mở cửa xuống xe, ánh mắt trông mong của Trương Đức Phú nhìn theo bóng dáng Vũ Linh Đan, buổi hẹn hò lại bị ngâm nước nóng một lần nữa.
Trường Đức Phú tức giận nện một quyền lên trên tay lái,
ánh mắt đầy tối tăm.
Cậu ta không tin mình không đầu lại Trương Thiên Thành. Một ngày nào đó, Vũ Linh Đan sẽ là của cậu ta.
Hiện tại Vũ Linh Đan không quan tâm đến suy nghĩ của Trương Đức Phú, vừa nãy cô nhận
Hiển nhiên là Vũ Phong Toàn đang từng bước uy hiếp cô.
Suốt dọc đường Vũ Linh Đan đã suy nghĩ rất nhiều, biện pháp giải quyết tốt nhất vẫn là tìm Trương Thiên Thành thương lượng.
Khó khăn lắm cô mới có đủ dũng khí, nhưng mà điện thoại lại không có người nghe.
Trong ba tiếng đồng hồ, Vũ Linh Đan gọi ba cuộc điện thoại, nhưng mà đều cùng có một kết quả.
Buổi tối, cuối cùng Vũ Hải Yến cũng ra khỏi cục cảnh sát về nhà họ Vũ, Nguyễn Kim Thanh tức giận khóc la, ômVũ Hải Yến muốn bỏ nhà trốn đi.
Bây giờ Vũ Phong Toàn đang rất phiền muộn, làm gì có tâm trạng dỗ dành cảm xúc Nguyễn Kim Thanh, thừa dịp tình hình đang hỗn loạn, ông ta mất kiên nhẫn nói: “Ngày mai tôi mua vé đi đảo Bali cho hai người, hai người qua đó chơi hai ngày đi.”
Nguyễn Kim Thanh vừa nghe lập tức ngẩn người, nước mắt lập tức tuôn rơi xối xả.
Vũ Phong Toàn vừa thấy vậy đã biết Nguyễn Kim Thanh lại
hiểu lầm, vội vàng nói: “Ý của tôi là để hai người ra ngoài giải sầu, đừng có nghĩ nhiều rồi hiểu lầm”
“Cái gì mà nghĩ nhiều, tôi thấy là ông chê hai mẹ con chúng tôi phiền phức, nhân cơ hội này đuổi chúng tôi đi.”
Nguyễn Kim Thanh vô cùng tủi thân, đôi mắt sưng đỏ, căm giận nói: “Cũng được, chờ hai mẹ con tôi đi rồi là ông có thể liên lạc gắn kết tình cảm với con gái cưng kia của ông”
“Bà đừng nói bậy, chuyện này sao lại ầm ỹ như vậy chẳng lẽ trong lòng bà còn chưa hiểu sao?”
Mấy ngày nay Vũ Phong Toàn nói năng rất gay gắt, gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến cho tâm trạng của ông ta tệ đi. Thứ hai là ông ta có chút thất vọng với cách làm của Nguyễn Kim Thanh gần đây.
Sao mà Nguyễn Kim Thanh không hiểu chứ, nhưng lúc này bà ta không nhịn nổi nữa, bà ta không tin chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Vũ Linh Đan đã có thể thay thế được địa vị của hai mẹ con bà ta trong lòng Vũ Phong Toàn.