Mọi người xung quanh dần dần rời đi, khi chỉ còn lại Trần Đức Bảo, anh ấy có phần khó hiểu hỏi: "Tổng giám đốc, sao anh không nói thẳng với giám đốc Linh Đan?"
"Nói gì cơ?"
Trương Thiên Thành không vui cũng không giận.
Trần Đức Bảo ngẩn người, sau đó Trương Thiên Thành đứng dậy, chỉnh sửa lại nếp gấp trên áo khoác, trầm giọng cảnh cáo: "Đôi khi thông minh quá cũng không phải là điều tốt!"
Thân thể Trần Đức Bảo cứng đờ, cúi đầu đi theo sau Trương Thiên Thành, bước vào thang máy thì nghe thấy Trương Thiên Thành hỏi: " Người tên Phùng Thanh Thảo kia, xử lý thế nào rồi?"
"Theo lời của anh, em đã truyền ra ngoài rồi, hiện tại ước chừng trong toàn bộ thành phố này, các công ty lớn một chút đều sẽ không muốn nhận cô ta.
Công việc của cô ta ở đây coi như không ngóc đầu nổi, nhưng bên chủ tịch Phong Toàn.."
Trần Đức Bảo muốn nói nhưng lại thôi.
"A!"
Trương Thiên Thành nở nụ cười lạnh: "Trong cái vòng tròn bẩn thỉu này, ai mà không biết điều đó chứ.
Nếu Vũ Phong Toàn muốn bảo vệ cô ta thì cứ việc.
Nhưng chỉ là đừng đến lúc đó, ngay cả mình cũng phải xông vào"
"Đúng ạ"
Trương Thiên Thành hiển nhiên đã có kế hoạch riêng, nên Trần Đức Bảo cũng không nói nhiều.
Trương Thiên Thành có vẻ hơi ngạc nhiên, hờ hững liếc nhìn Trần Đức Bảo, như hiểu được tâm tư của anh ấy, hỏi: "Có phải tò mò tại sao tôi lại giúp Vũ Linh Đan đúng không?"
Trần Đức Bảo không dám nói, chỉ cúi đầu nghe Trương Thiên Thành chỉ dẫn.
Trương Thiên Thành đột nhiên cười một tiếng, như thể đang có tâm trạng tốt.
Anh sờ sờ cằm của mình, nhớ tới chuyện bát mì lúc sáng, đầu lưỡi còn có chút lưu luyến.
"Người phụ nữ này dù sao cũng đã từng ở bên tôi, cho dù đã ly hôn, nhưng khi bị người bên ngoài ức hiếp thì cũng chính là đang tát vào mặt tôi"
"Anh nói đúng."
"Sau này, lỗ tại nhạy bén một chút, mấy chuyện này đừng để tôi ra mặt!"
Trương Thiên Thành nhắc nhở đầy ẩn ý và sải bước ra khỏi thang máy.
Phía sau, Trần Đức Bảo thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mình cũng đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc.
Rõ ràng là đang quan tâm đến Vũ Linh Đan, lại còn tìm lý do để biện minh cơ, có khi chỉ có mình anh mới có thể tin thôi.
Ngay khi Vũ Linh Đan vừa ra khỏi công ty, Trương Thiên Thành đã dừng lại như một bóng ma, một chiếc xe đã đậu bên cạnh cô.
"Chiều nay không làm việc à?"
Vũ Linh Đan nở nụ cười chế nhạo.
"Không phải nói đi xem Coco sao?"
Trương Thiên Thành hỏi ngược lại.
Lúc này Vũ Linh Đan mới nhớ tới, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng lên.
Khi cô bước lên xe, Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, một tay cầm vô lăng và nghĩ: "Người phụ nữ này, xem ra trí nhớ lại kém như vậy."
"Tôi chỉ là...!tôi chỉ quên thôi"
Vũ Linh Đan lúng túng giải thích, nhưng quay đầu lại nghĩ vì sao mình phải giải thích chứ, cô lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ và ngừng nói.
Bầu không khi rơi vào im lặng.
Dọc đường đi, bụng Vũ Linh Đan kêu lên mấy lần, kết quả còn chưa đến trạm gửi nuôi, Trương Thiên Thành đã dừng xe lại và nói muốn đi ăn.
Thấy Vũ Linh Đan vẫn chưa xuống xe, Trương Thiên Thành lạnh lùng nói: "Sao, đi xem Coco với cô mà còn muốn tôi đói bụng sao?"
"Dĩ nhiên không phải"
Vũ Linh Đan nhỏ giọng nói và đành phải bước xuống xe.
Rõ ràng Trương Thiên Thành nói đói bụng, nhưng đến lúc ăn thì chỉ có Vũ Linh Đan ăn như hổ đói, Trương Thiên Thành chỉ cần một vài miếng rồi thôi.
Trương Thiên Thành nhìn bộ dạng nhếch nhác khi ăn của cô, lại cau mày nói: "Cho dù không phải che đậy, cô cũng không cần ăn như chó như vậy chứ."
Động tác gắp rau của Vũ Linh Đan dừng lại một chút
Nhưng ngay sau đó thì bình thường trở lại.
Cô cười ha ha, giả vờ thờ ơ, bình tĩnh nói: "Có lẽ tôi không giống với tổng giám đốc Thành rồi, Ỗbình thường cơm nước xong là phải vội vàng làm việc, sao có thể nhàn rỗi bình thản ăn như tổng giám đốc Thành được."
"Công việc bận như thế sao?"
Vốn tưởng rằng Trương Thiên Thành sẽ tức giận, nhưng cuối cùng những từ không thể giải thích được bật ra từ miệng anh, Vũ Linh Đan nhất thời không chấp nhận được.
Trương Thiên Thành nói tiếp: "Vũ Phong Toàn cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa có nhiều hơn.
Tôi nhớ cô còn tiết kiệm tiền đúng không?"
Đồng tử của Vũ Linh Đan giãn ra rõ ràng, cô