“Tôi vừa mới thấy anh ấy đi rồi...!Mới lên”
Sắc mặt của Trương Đức Phú u ám, khó mà che giấu được những lo lắng, lời nói càng lúc càng trở nên khó nói.
Vũ Linh Đan nghe xong cũng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống, sắc mặt tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
“Linh Đan, cô không sao chứ?”
Đang nói chuyện, đột nhiên hai tay của Trương Đức Phú khoác lên vai của cô, hơi khom lưng xuống, dường như muốn hướng ánh mắt để nhìn cô, từ trong đôi mắt sâu thẳm của cậu ta thoáng qua một tia lo lắng.
“Tôi không sao!”
Vũ Linh Đan quay đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Đồng thời, cô cũng không chút nể nang mà gạt tay cậu ta ra, không nhìn cậu ta thêm lần nữa.
“Xin lỗi...!Vừa nãy, tôi nên đi lên, người đó là anh trai tôi, anh ấy đã quen với việc quản lý công ty, cho nên đối với ai, anh ấy cũng có thái độ như vậy, từ trước đến nay không hề biết thương hoa tiếc ngọc..”
“Trương Đức Phú, cậu đừng nói nữa, tôi thực sự không sao cả, thời gian cũng không còn sớm, tôi cũng nên đi nghỉ ngơi rồi, vậy thì tôi không giữ cậu lại nữa”
Vũ Linh Đan khéo léo từ chối ý tốt của Trương Đức Phú, đồng thời cũng đuổi khéo khách đi.
Trương Đức Phú nở nụ cười cứng nhắc, cậu ta biết đây là lời từ chối, mặc dù có chút không cam lòng nhưng cậu cũng biết nóng vội, thiếu kiên nhẫn ắt sẽ không thành công, cậu ta cười rồi gật đầu, tỏ vẻ không để tâm: “Vậy ngày mai tôi lại đến thăm cô”
“Không cần đâu, ngày mai...!Có lẽ ngày mai tôi không ở đây nữa rồi.”
“Tại sao?” Trương Đức Phú sững người, nhanh chóng hỏi lại cô.
Vũ Linh Đan lộ ra vẻ bối rối, trong nháy mắt Trương Đức Phú gần như đã hiểu ra, cậu ta gật đầu rồi bảo: “Tôi rõ rồi, vậy có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói”
“Yên tâm đi, cậu nhìn xem, buổi tối ngày hôm nay tôi đã không phải tìm cậu nữa rồi.”
Đột nhiên Vũ Linh Đan thay đổi giọng điệu của mình trở nên vui mừng, cô muốn làm dịu bầu không khí giữa hai người, Trương Đức Phú nhìn khuôn mặt tươi cười vừa nãy mới khóc xong, cũng phối hợp cười cùng với cô, gật đầu nói: “Vậy...!Ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Sau khi đóng cửa, trái tim của Vũ Linh Đan còn đập nhanh hơn lúc trước, quay đầu lại nhìn bờ vai của mình, chỗ mà Trương Đức Phú vừa khoác tay lúc nãy, vẫn còn nặng trĩu y như cũ.
Mặc dù Trương Đức Phú không bày tỏ nhưng Vũ Linh Đan cũng hiểu rõ tấm lòng của cậu ta, nhất thời trong lòng cô cảm thấy mù mờ, từ đầu tới cuối có chút không biết phải làm sao.
Đêm nay, Vũ Linh Đan ngủ cũng không yên giấc.
Ngày hôm sau, cô vẫn đi làm như thường lệ.
Lúc xuống tầng, Trương Đức Phú đã đứng đợi cô ở dưới đó, cậu ta nở nụ cười phóng khoáng khi nhìn thấy Vũ Linh Đan, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vào buổi tối ngày hôm qua vậy.
Vũ Linh Đan cũng không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá mức căng thẳng cho nên cô mỉm cười, sau đó đi về phía cậu ta: “Tôi nói rồi, không cần phải làm phiền cậu, đây là lần cuối cùng đó nhé”
“Đợi sau khi cô tìm được chỗ ở ổn định, tôi cũng phải đi bận việc của mình rồi”
Trương Đức Phú nhìn cô chớp chớp mắt, nở nụ cười mờ ám.
Ánh mắt của Vũ Linh Đan trốn tránh, cố tình tỏ vẻ như mình không nhìn thấy, cô hướng mắt nhìn ra chỗ khác.
“Lên xe đi.”
“Ừm”
Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đang dùng cũng rời đi theo họ, lúc này người lái xe bấm một số điện thoại, bắt đầu báo cáo: “Tổng giám đốc Trương, quả thực là Giám đốc Trương đã đến đón Giám đốc Vũ, bây giờ đã xuất phát rồi”.
Một tiếng đùng vang lên, tài liệu trong phòng làm việc của Trương Thiên Thành rơi vãi khắp sàn, người thư ký vừa mới báo cáo công việc cho anh bị dọa tới mức run lẩy bẩy, anh ta còn nghĩ rằng liệu có phải công việc của mình có chỗ nào xảy ra vấn đề rồi không.
Trần Đức Bảo ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho thư ký, tỏ ý bảo anh ta ra ngoài trước, sau đó anh ấy mới tiến về phía trước hai bước, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Trương, có cần tôi lấy danh nghĩa công ty mở một cuộc họp để gọi điện thoại cho Giám đốc Trương hay không?
Đột nhiên Trường Thiên Thành quay đầu lại, một ánh mắt sắc bén như lưỡi câu, bộc lộ khả năng của anh lướt qua, Trần Đức Bảo nhìn thấy nó thì toàn thân lập tức cứng đờ, cúi đầu thấp xuống và ngậm chặt miệng.
Một lúc lâu sau, Trương Thiên Thành mới lại ngồi xuống, lật các tài liệu được đặt trên bàn, sắc mặt anh từ sớm đã khôi phục như bình thường, hình như anh hờ hững không để ý đến nó rồi hỏi: “Tôi nghe nói, trong quý này, số lượng tiêu thụ của dự án Thành Đức đã giảm mất hai điểm”
“Đúng vậy.
Suy cho cùng thì bây giờ cũng đến mùa ít khách du lịch rồi.”
Lời của Trần Đức Bảo còn chưa nói hết thì Trương Thiên Thành đã vang lên một tiếng, anh lại đập mạnh tập tài liệu lên trên bàn: “Bây giờ tôi chính là muốn Tập