Tập đoàn Á Đông là một tòa kiến trúc độc nhất vô nhị ở thành phố Cần Thơ, độ cao có thể chạm đến tầng mây, rực rỡ đến chói mắt.
Trương Thiên Thành đang triển khai một cuộc họp suốt năm tiếng đồng hồ.
Thư kí bên cạnh đang báo cáo tiến độ của dự án mới nhất đang tiến hành.
Vẻ mặt người đàn ông không hề dao động nhưng lại có thể đưa ra những quyết định chuẩn xác nhất.
Những người điều hành cấp cao đều mặc những loại tẩy trang, đi giày da giống nhau ở phía sau có thể lớn tuổi hơn anh, nhưng không trầm ổn và cơ trí bằng anh.
Trợ lý Trần Đức Bảo đã chờ ở văn phòng từ lâu, cung kính cúi đầu báo cáo: “Tổng giám đốc, những ngày gần đây báo đời sống có đưa thông tin không đúng sự thật về chuyện ly hôn của anh.
Bên kia đã chứng thực là do sai lầm của nhân viên và tháo gỡ tin tức xuống rồi”
“Sai lầm?” Khuôn mặt Trương Thiên Thành nở một nụ cười quái dị, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt lạnh như băng khiến người ở bên cạnh không rét mà run.
“Bảo bên kia xử lý nhân viên đó đúng chừng đúng mực cho tôi, nếu không ngày mai tôi lập tức sơ tán tòa soạn này khỏi thành phố Cần Thơ” Trương Thiên Thành thản nhiên nói xong rồi ra hiệu cho thư ký tiếp tục báo cáo tiến trình dự án.
Sau khi báo cáo xong, anh lại nói với Trần Đức Bảo: “Chuyện của tòa soạn đó cậu giao cho người khác xử lý đi, khu nghỉ dưỡng gần như đã hoàn thành việc xây dựng rồi, mấy ngày nay cậu theo dõi kỹ lưỡng cho tôi”.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ t rùmtruyện.or g ++
Trần Đức Bảo nhận lệnh, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng lại do dự không dám nói ra.
Anh ấy đi theo bên cạnh Trương Thiên Thành đã nhiều năm, nhiều lúc cũng không biết được tính khí của Trương Thiên Thành, huống chi là thực sự hiểu.
Anh quá thần bí, cũng quá nguy hiểm.
Nhưng lần này là có hai của nhà họ Vũ, anh ấy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Gần đây có con gái nhà họ Vũ có hẹn với anh mấy lần, anh Thành, anh có muốn sắp xếp thời gian gặp cô ấy không?”
“Vũ Linh Đan?” Tâm trí của Trương Thiên Thành bây giờ đều là hình ảnh của Vũ Linh Đan đang chạy trốn khỏi anh, ánh mắt của cô quá mức bị thương mà mãi đến rất lâu sau này anh vẫn không thể quên được.
Chết tiệt!
Điều anh không nên làm nhất chính là đau lòng thay cho cô.
Đứa con trong bụng cô, anh nhất định sẽ giải quyết sạch sẽ.
“Không phải cô cả nhà họ Vũ, mà là cô hai Vũ Hải Yến ạ” Trần Đức Bảo quan sát gương mặt của Trương Thiên Thành một cách cẩn thận và tỉ mỉ nhất.
Nghe vậy, vẻ mặt của Trương Thiên Thành khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày: “Không gặp”
Nhà họ Vũ.
Buổi trưa, ánh mặt trời vừa phải, Vũ Hải Yến ngồi ở trên ghế sô pha sai người giúp việc đấm lưng, dường như cô ta rất khó chịu.
Nguyễn Kim Thanh nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, thực sự không tức giận không được: “Con thật là, đã đến lúc nào rồi chứ.
Bây giờ Trương Thiên Thành đã ly hôn rồi, lúc này chính là thời điểm tốt nhất, mẹ đã giúp con hẹn gặp cậu ta mấy lần rồi nhưng cậu ta không hề có phản ứng gì cả.
Nhà họ Vũ chúng ta tốt xấu gì cũng đã giúp đỡ cậu ta nhiều như thế, thật đúng là…”
Vũ Hải Yến chỉ cười cười, cô ta giữ chặt lấy tay mẹ mình, đưa cho bà ta một ly trà nóng để cho bà ta bớt giận: Mẹ, đàn ông mà, mẹ càng sốt ruột, anh ấy sẽ càng không để tâm”
“Hơn nữa” Vũ Hải Yến bỗng nở một nụ cười nham hiểm: “Con so với Vũ Linh Đan kia chẳng lẽ còn kém hơn được sao? Ở cái thành phố Cần Thơ này người đứng đầu tiên chính là con, sau này người Trương Thiên Thành lấy cũng chỉ có con.”.
Lúc Vũ Linh Đan trở về, vừa vặn nghe thấy những lời này của Vũ Hải Yến, khóe miệng không khỏi giật giật.
Đúng là mẹ con cùng một ruột, cô thản nhiên bước lên lầu.
Nhưng đúng lúc Vũ Hải Yến nhìn thấy cô thì lập tức đứng dựng lên, tức giận nói: “Vũ Linh Đan, cô còn có mặt mũi quay trở lại đây sao?”
“Cũng không liên quan gì đến cô cả, đừng quên, tôi cũng họ Vũ” Vũ Linh Đan không thèm liếc mắt nhìn cô ta, dứt khoát bước lên lầu.
Cô quay lại chỉ là muốn thu dọn một ít đồ đạc mang đi, về sau sẽ không bao giờ quay