"Công Nữ Hoàng San, cậu biết mà, sao mình với Trương Đức Phú lại có thể.."
Có những lời làm Vũ Linh Đan cảm thấy khó mở miệng, kết hôn được ba năm thế nhưng số lần cô gặp Trương Đức Phú chỉ đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên là không thể tồn tại chuyện bẩn thỉu như vậy.
Chưa nói xong, Vũ Linh Đan lại rơi nước mắt.
"Mình biết, mình biết, đương nhiên là mình biết tất cả chỉ là đám phóng viên kia đang viết lung tung thôi, cậu đừng khóc nữa."
Công Nữ Hoàng San vội vã ôm chặt Vũ Linh Đan, vô liên tục vào lưng để an ủi cô, cô ấy cảm thấy đau lòng: "Đương nhiên là mình biết cậu là người như thế nào, nếu không thì mình cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Thế nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh lại, thử nghĩ xem đây là âm mưu của ai."
Vũ Linh Đan không nói gì.
"Có phải là Trương Thiên Thành không?" Công Nữ Hoàng San phỏng đoán.
"Anh ta rất khó chịu khi biết cậu và Trương Đức Phú yêu nhau nên đã cố ý chèn ép cậu"
Công Nữ Hoàng San càng nói thì càng cảm thấy chuyện này có thể xảy ra, cô ấy trở nên kích động: "Mình đã biết là tên Trương Thiên Thành này bị bệnh thần kinh từ lâu rồi, đã ly hôn rồi mà vẫn không chịu buông tay, nếu đã như vậy thì sao còn phải ly hôn"
"Công Nữ Hoàng San, cậu đừng nói nữa"
Vũ Linh Đan lắc đầu ngắt lời cô ấy.
Bây giờ trong đầu cô là một đống hỗn loạn, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, Vũ Linh Đan lắc đầu nói: "Cậu để mình bình tĩnh một chút, cậu cứ về trước đi."
"Không được, bây giờ cơ thể cậu yếu như vậy, mình không đi đâu".
Công Nữ Hoàng San từ chối.
Vũ Linh Đan đã quyết như vậy, cô bước xuống giường, kéo Công Nữ Hoàng San ra cửa, cuối cùng đẩy cô ấy ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Công Nữ Hoàng San, Vũ Linh Đan nhắm mắt lại, một giọt nước mặt lại lăn xuống từ khóe mắt.
Công Nữ Hoàng San đã giúp cô rất nhiều rồi, cô không muốn để Công Nữ Hoàng San bị cuốn vào chuyện này nữa.
Điện thoại ở trong phòng kêu lên.
Vũ Linh Đan lê từng bước chân nặng nề, chậm rãi đi đến, điện thoại vẫn kêu không ngừng, là Trương Đức Phú.
"Linh Đan, có phải em không, cuối cùng em cũng bắt máy rồi, tôi cũng xem được tin tức rồi, tôi vô cùng xin lỗi, không ngờ đám phóng viên vô lương tâm đó lại đăng báo, tôi đã liên hệ với mấy người tôi quen rồi, chuyện này sẽ được đè xuống nhanh thôi"
Trương Đức Phú trong điện thoại đang vô cùng lo lắng.
Vũ Linh Đan chỉ khẽ đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.
"Linh Đan?"
Trương Đức Phú không rõ tình hình của Vũ Linh Đan, giọng nói của cậu ta vô cùng lo lắng "Em ổn không?"
"Tôi vẫn ổn!"
Vũ Linh Đan lau nước mắt, gượng cười: "Tôi biết, chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi, nói rõ ràng ra là được."
"Đúng vậy, tôi đã xử lí rồi, thế nên không cần lo lắng đâu"
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, hai người đều không biết nói gì nữa, cuối