Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan chỉ lấy một chiếc khăn giấy, lau một cách qua quýt, không nói lời nào, lên tầng đeo túi sải bước lớn rời đi.
“Ngăn con bé lại cho tôi!”
Vũ Phong Toàn rít lên: “Nếu con dám bước ra ngoài, về sau tuyệt đối sẽ không có một vị trí nào cho con tại Bạch Đằng này đâu, con cũng sẽ không còn là người nhà họ Vũ nữa.”
Với thân phận người nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan căn bản không có chút thích thú nào.
Nếu như không làm việc tại Bạch Đằng, vậy thì cái bến nhà họ Vũ và cô chẳng còn quan hệ gì nữa.
Vũ Linh Đan do dự một chút, Vũ Phong Toàn dường như đã tìm ra điểm yếu của cô.
Cười lạnh một tiếng rồi lại ngồi xuống: "Con đừng cho rằng, sau khi có một chút quan hệ cùng thằng đàn ông mà con quyến rũ được, thì có thể đối nghịch bố.
Không có sự cho phép của bố, bố sẽ không để con cùng thằng đó kết hôn đâu”
"Ngay cả đến cả Trương Thiên Thành, bố cũng không đồng ý?"
Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng.
Trong con mắt kinh ngạc của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan sải bước rời đi.
Sau khi lên xe, Vũ Linh Đan xin mấy tờ khăn giấy để tiếp tục lau.
Vũ Linh Đan cũng chỉ mỉm cười điềm tĩnh trước ánh mắt kinh ngạc của người tài xế.
Đã bỏ đi rồi, tất nhiên cô cũng sẽ không quay trở về nữa.
Trong công ty vẫn còn một số dự án của cô, chỉ cần không mắc sai lầm lớn, Vũ Phong Toàn không có lý do gì để sa thải cô.
Căn nhà có hai phòng đơn giản, rộng chưa đến một trăm mét vuông, ở khu vực có vị trí đẹp.
Chỉ vậy nhưng đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của Vũ Linh Đan.
Vào ban đêm, ngâm mình trong bồn tắm, thưởng thức thứ âm nhạc yên bình, Vũ Linh Đan đột nhiên cảm thấy đây mới chính là một ngôi nhà thực sự.
Tuy nó không lớn nhưng thực sự thuộc về cô, cũng không bao giờ phải lo lắng về việc sẽ bị ai đó đuổi ra ngoài.
Vũ Linh Đan không nhịn được mà chụp một bức ảnh trong bồn tắm, gửi cho Công Nữ Hoàng San, cùng bạn bè thân thiết nhất chia sẻ quãng thời gian vui vẻ.
"Thành công!"
Vũ Linh Đan nhỏ giọng thì thầm.
Một giây sau, nụ cười trên mặt của Vũ Linh Đan đông cứng, cô vội ngồi dậy, cúi đầu nhìn Messenger, rồi nhanh chóng thu hồi.
Sau khi thu hồi thành công, Vũ Linh Đan thở phào nhẹ nhõm, nặng nề vỗ trán một cái, may mà Trương Thiên Thành không nhìn thấy, nếu không, cô sẽ không còn mặt mũi nào làm người mất.
"Tinh tinh!"
Âm thanh Messenger vang lên.
Trong lòng