Sau khi Vũ Linh Đan lên xe liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chuyện xảy ra trong bữa tiệc vẫn rõ rành rành ở trước mắt.
Trương Thiên Thành thì nổi cơn thịnh nộ, Vũ Hải Yến thì giường nanh múa vuốt, còn Trương Đức Phú thì ra tay cứu giúp, tất cả đều lướt qua trước mắt cô giống như đang chiếu một bộ phim điện ảnh.
Cô không thể ngủ được.
Thậm chí cô còn lo lắng rằng Trương Thiên Thành sẽ lao tới giết hại cô bất cứ lúc nào, khiến cho cô không kịp trở tay.
“Cô Vũ, đã tới rồi”
“Cảm ơn”
Vũ Linh Đan nhấc làn váy lên, cô cũng không dám ở lại lâu, vội vội vàng vàng trở về phòng với tốc độ nhanh nhất.
Suốt dọc đường cũng không gặp phải Trương Thiên Thành, lúc này cô mới xem như được thở phào nhẹ nhõm.
Bật đèn, cởi lễ phục ra, trên người không còn một mảnh vải nào, tắt điện thoại di động, mở nhạc lên, chui vào trong bồn.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
tắm lớn.
Sau khi hoàn thành một loạt các hành động này, rốt cuộc thi Vũ Linh Đan cũng có thể nhắm hai mắt lại.
Còn không biết ngày mai sẽ như thế nào, cô nhất định phải bảo trì tinh thần và thể lực thật tốt thì mới có thể nghênh đón những trận chiến tiếp theo.
Dưới lầu, một vệt bóng đen bóp tắt tàn thuốc, cuối cùng cũng bước lên xe, gọi điện thoại cho Trần Đức Bảo nói: “Tiếp tục tạo áp lực lên phía Vũ Phong Toàn cho tôi”
“Vậy thì phía Giám đốc Vũ.."
“Cậu là trợ lý của ai vậy, có cần tôi dạy lại cậu cách làm việc thêm một lần nữa không?”
Ban đầu đó chỉ là một câu hỏi cực kì đơn giản, thế nhưng lại đốt cháy thùng thuốc súng của Trương Thiên Thành trong nháy mắt.
Trần Đức Bảo biết điều không tiếp tục nói thêm gì nữa, ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Mười giờ tối, đèn đuốc ở nhà họ Vũ vẫn sáng trưng.
Chuyện xảy ra trong buổi tiệc vẫn chưa bao giờ là bí mật cả.
Sau khi Vũ Hải Yến điên cuồng chạy trốn khỏi bữa tiệc để về nhà thì sự việc có liên quan đến bữa tiệc đều đã được truyền về nhà họ Vũ trước một bước.
“Con nói cho bố nghe xem rốt cuộc chuyện này là như thế
nào.
Bố để con tham gia bữa tiệc này không phải để con làm bố mất mặt, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có trêu chọc vào Vũ Linh Đan, rốt cuộc con còn muốn bố nói bao nhiêu lần nữa thì con mới có thể nhớ được đây?”
Vũ Phong Toàn ngồi trên sô pha, bàn tay chỉ vào Vũ Hải Yến còn run nhè nhẹ.
Thấy Vũ Hải Yến cúi đầu không nói gì, ông ta liền cầm tách trà trên bàn lên định đập tới.
Cuối cùng vẫn là do Nguyễn Kim Thanh ngồi cạnh ngăn cản lại.
Tách trà liền đập xuống một bên trên sàn nhà.
Dưới âm thanh chói tai, chiếc tách trà bằng gốm sứ tinh xảo vỡ vụn.
“Thôi được rồi, ông nóng nảy như vậy làm gì, không thấy Hải Yến của chúng ta đã biết sai rồi sao.
Hơn nữa chuyện này rõ ràng là do Trương Đức Phú gây sự, có liên quan gì đến Hải Yến nhà chúng ta đầu cơ chứ.”
Nói xong lời cuối cùng, dưới con mắt tức giận của Vũ Phong Toàn, giọng nói của Nguyễn Kim Thanh không khỏi càng ngày càng nhỏ xuống, cuối cùng gần như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Nguyễn Kim Thanh ngồi bên người Vũ Phong Toàn, kéo cánh tay của ông ta, nhân tiện giúp ông ta dễ thở hơn.
Lúc này, Vũ Phong Toàn lại trực tiếp đẩy Nguyễn Kim Thanh ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của những người phía
sau, Vũ Phong Toàn đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh Vũ Hải Yến, chỉ một tay vào cô ta rồi nói: “Con kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc cho bố, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.”
Thân thể của Vũ Hải Yến không nhịn được mà hơi co rúm lại, căn bản không dám phản bác.
Cô ta vẫn còn đang mặc bộ lễ phục dự tiệc, không biết là ai đã làm đổ rượu trên người khiến toàn thân cô ta tản ra mùi rượu nồng nặc.
Mà lớp trang điểm thì đã bị nước mắt rửa trôi tèm lem, giờ phút này trông cô ta không khác gì một con quỷ, vô cùng chật vật.
“Không chịu nói đúng không?”
Vũ Phong Toàn mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, giơ tay lên trên không trung, cái tát này có thể sẽ hạ xuống bất cứ lúc nào.
Vũ Hải Yến thét lên một tiếng chói tai, nhào vào trong lòng Nguyễn Kim Thanh ngồi bên cạnh theo bản năng rồi bắt đầu gào khóc, bả vai không ngừng run rẩy.
“Con thật