Nghe thấy bạn bị châm biếm Thanh Tâm nổi giận đỏ bừng hai má.
Lập tức phản đòn thay Kiều An.
" Tưởng ai xa lạ, thì ra là Lâm tiểu thư."
" Mà này, sáng nay cô đánh răng chưa mà đã ra đường vậy."
" Nếu chưa thì về mà cải thiện đi, đừng ở đây thở ra những hơi hôi thối như vậy."
" Ô nhiễm chết người ta rồi."
Lâm Tuệ Mẫn biết Thanh Tâm là cành vàng lá ngọc nhà họ Cao.
Phía sau cô không chỉ có người anh trai tài giỏi Cao Anh mà còn có cả gia tộc họ Cao bề thế chống lưng.
Quan trọng hơn chính là sự ảnh hưởng của Cao Anh.
Không chỉ là tổng giám đốc của một công ty thiết kế thời trang lớn mà anh còn Là một nhà thiết kế tài hoa có danh tiếng, anh có quan hệ có tiếng nói trong ngành thời trang.
Bản thân lại là một người mẫu nên Lâm Tuệ Mẫn có chút e dè với Thanh Tâm.
Dù không để Thanh Tâm vào mắt nhưng cô ta cũng không muốn có xung đột với Cao Anh hay nhà họ Cao.
" Không phải việc của cô, tốt nhất đừng chen chân vào, bớt lo chuyện bao đồng đi"
Trừng mắt cho Thanh Tâm một câu nói rồi Lâm Tuệ Mẫn lại tiếp tục quay sang Kiều An với giọng điệu khinh thường.
" Không biết cô lấy đâu ra cái tự tin để bấu víu vào nhà họ Phương đến giờ này.
"
" Năm đó cô đã ra đi mà vẫn còn mặt mũi trở về sao, hay là không có nhà họ Phương chu cấp thì không sống nổi nên phải quay về để tiếp tục được ăn bám."
Mỗi lời cô ta thở ra đều làm cho Thanh Tâm sôi máu, cô vừa tiến lên một bước muốn dạy dỗ Lâm Tuệ Mẫn cho bớt cái thói kiêu ngạo đi thì bị Kiều An kéo lại.
Lướt qua Thanh Tâm, Kiều An nói nhỏ một câu " để mình" rồi tiến thẳng lên trước mặt Lâm Tuệ Mẫn.
" Lâm Tuệ Mẫn, cô thắc mắc lắm phải không?"
" Vậy để tôi nói cho cô mở mang đầu óc nhé."
" Bản thân cô thì có gì hay ho mà dám coi thường tôi."
" Chúng ta không ai được chọn nơi sinh ra mình"
" Thử hỏi nếu cô không phải con gái của Lâm Chính mà là con gái của một người mò cua bắt ốc thì giờ này cô có hình dung được cô trông thế nào không?"
" Tôi nghĩ có lẽ cô đang đi nhặt ve chai mà kiếm cơm mỗi ngày ấy."
" Thay vì khoác trên mình quần áo lụa là sang trọng đứng ở đây thì có thể cô đang nằm mơ cũng không biết đây là chỗ nào đấy chứ.
" Những thứ cô đang có chỉ là của ba mẹ cô mà thôi."
" Tuy tôi sinh ra không nằm trên vạch đích, được ngậm thìa vàng từ nhỏ như cô nhưng tôi luôn có một tinh thần lạc quan đó là."
"