Ngập ngừng vài giây, Kiều An lại hỏi tiếp.
" Đừng nói chuyện này nữa, chuyện của anh thì sao?"
" Sao anh vẫn chưa kết hôn vậy.
Bên ngoài còn tưởng anh không thích phụ nữ đấy?"
Cao Anh nở một nụ cười trêu chọc Kiều An.
" Không phải chứ.
Bữa tiệc tối qua không phải họ đã mặc định cô là bạn gái của tôi rồi sao."
Nghe được lời này Kiều An cảm nhận được có mặt trời đang mọc trên mặt mình, độ nóng đang tăng theo từng giây, không khí có chút ngượng ngùng, nhất thời Kiều An ấp úng không biết phải nói gì.
" Tôi...tôi..."
Cao Anh nhìn dáng vẻ lúng túng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ của Kiều An mà thích thú, vốn định đùa giỡn thêm vài câu nhưng con mắt tinh tường nhìn ra sự khó xử trong mắt Kiều An cuối cùng anh cũng dừng cuộc vui để giải phóng Kiều An.
" Tôi đùa cô một chút thôi, không cần phải căng thẳng vậy đâu."
Kiều An: " Sếp Cao, gan tôi bé lắm đấy."
Cao Anh: " Vậy à, chỉ định đùa giỡn một chút với cô thôi."
Ánh mắt Cao Anh có tia nhìn buồn buồn thoáng qua, vài giây sau anh lại tiếp tục nói.
" Không phải tôi không thích phụ nữ, chỉ là người phụ nữ tôi thích chưa xuất hiện thôi."
" Khi còn đi học, tôi cũng từng có bạn gái, sau này vì một vài lí do cô ấy đã ra nước ngoài.
Nhiều năm như vậy rồi cũng không quay về, còn không thèm trả lời cho tôi một tin nhắn."
Kiều An: " Sếp Cao, anh làm tôi bất ngờ thật đấy.
Anh vẫn định đợi cô ấy cả đời này hay sao".
Cao Anh: " Tôi cũng có quen thêm vài người nhưng không thấy hứng thú."
Trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ý cười của Kiều An, Cao Anh nhanh chóng nói tiếp.
" Hết giờ nghỉ, làm việc đi, cô có muốn nghỉ phép nữa không?"
Kiều An:"..."
Một tuần sau, Trong phòng họp của Thiết kế Tâm Anh.
Vẫn là những gương mặt quen thuộc của những người phụ trách dự án "Sắc xuân" đang chuyên tâm nghe phân tích và trình bày giới thiệu mẫu.
Dù thời tiết đang lạnh giá giữa mùa đông nhưng khi nhìn những bộ trang phục trên màn hình cùng lời giới thiệu trong trẻo của cô gái phụ trách khiến mọi người cảm nhận như đang đắm chìm trong mùa xuân ấm áp.
Những bộ trang phục với màu sắc sặc sỡ bắt mắt giống như những bông hoa đang thi nhau khoe sắc thắm.
Kiều An giới thiệu ý tưởng của mỗi trang phục một cách lưu loát ngọt ngào, không chỉ miệng nói mà ngay cả ánh mắt cô cũng như đang biết nói để thu hút người nghe.
Sau tiếng vỗ tay rầm rộ và tiếng bước chân rời đi, Cả phòng họp đều im lặng, không gian tĩnh mịch đến mức người ta nghe thấy cả hơi thở của nhau.
Tất cả những người còn lại đều đang chờ đợi kết quả của bài báo cáo kia.
30 phút sau, Phương Minh Trung, Bảo Lâm cùng hai vị lãnh đạo cấp cao của Thời Trang An Việt từ một phòng họp khác bước vào.
Thay mặt cho An Việt,