Sáng sớm, Đàm Hinh đã ngồi lên xe bus về nhà. Cô chưa nói với Diệp Lam hôm nay mình sẽ về, gần đây công ty rất bận rộn, cô không hy vọng vì cô mà khiến mẹ thêm bận.
Xem như cho mẹ một bất ngờ vậy.
Cũng may là còn sớm, chỉ mới bảy rưỡi nên người trên xe không nhiều, Đàm Hinh chọn một chỗ gần cửa sổ, đeo tai nghe vào tận hưởng tiếng nhạc. Ngoài cửa, mưa phùn lất phất, từng giọt nước chạm vào lá cây rồi rơi xuống, thiên nhiên sáng sớm thật vui vẻ.
Diệp Lam thường đi làm lúc 8h, về đến nhà ắt hẳn vào lúc bà đang ăn sáng. Nghĩ đến đây, khóe môi cô không tự giác mà cười mỉm. Xe dừng lại, cô xuống trạm dừng. Trạm này chỉ cách Tân Uyển vài trăm mét, cô mở dù che mưa từ từ đi về.
Bỗng nhiên bước chân khựng lại, ở phía trước là một thân hình cao lớn quen thuộc. Người con trai mặc đồng phục cấp 3, hai tay cắm vào túi quần đang đi dưới trời mưa, vẻ mặt lười nhác.
Quần áo trên người đã ướt, nước mưa sượt dài trên tóc nhỏ giọt trên gương mặt anh tuấn. Cậu đưa mắt lên, nhìn thấy Đàm Hinh, nhất thời sững người lại, trông đôi mắt thoáng qua tia chật vật.
Nhưng cậu nhanh chóng giấu đi. Thiếu niên thể hiện thái độ du côn lúc thường: "Trở về rồi sao, cũng đúng, trời mưa làm gì có huấn luyện quân sự."
"Sao cậu lại ở đây?"
Quý Yến khom lưng đi vào dưới dù của cô, đôi mắt nhìn cô thâm thúy, cậu thấp giọng: "Đúng vậy, vì sao tớ lại ở đây nhỉ."
Đàm Hinh sửng sốt.
"Anh ta lại xuất hiện?"
Quý Yến cười nhẹ một tiếng: "Có lẽ thế. Dù sao, tớ và anh ta đều muốn gặp cậu."
Đàm Hinh nhăn mày không lộ dấu vết, đưa dù cho cậu ta: "Về nhà đi, thay đồ rồi quay về trường."
Quý Yến nắm chặt cây dù, trên tay cầm còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô khiến người khác lưu luyến.
"Vì sao lại quan tâm tớ."
Đàm Hinh không trả lời, đi vào màn mưa, vừa đi mấy bước đã bị người kéo về dưới dù. Quý Yến ôm cô vào lòng, lẩm bẩm: "Không trả lời tin nhắn cũng không trở về, dù tớ mượn số ai gọi cho cậu cũng không tiếp, đến trường tìm cậu cũng tránh mặt, tớ là virut hay sao... Cậu ghét tớ?"
Trong lời nói của cậu còn ẩn chứa sự phẫn nộ, ủy khuất lẫn khổ sở.
Đàm Hinh nhắm mắt lại, khẽ nói: "Buông tay."
Quý Yến buông cô ra nhưng vẫn gần sát bên, cậu trở về thái độ bình thường, chậm rãi nói: "Đàm Hinh, cậu rất ác với tớ nhưng không đủ tuyệt tình, nếu cậu thật sự tuyệt tình thì đã không quản tớ sống hay chết, nhìn thấy tớ đã chạy mất rồi. Nếu là vậy, có lẽ tớ có thể thật sự từ bỏ được cậu."
"Cậu có từ bỏ hay không, tớ không muốn quản."
Đây là câu nói khiến người khác tổn thương nhất mà Quý Yến từng nghe. Nói sâu sa chính là dù cậu có làm gì cô cũng không thay đổi tình cảm của mình, cũng chẳng thèm để ý đến.
Quý Yến nhíu mày, ngực lại truyền đến sự đau nhức nặng nề, thì ra cậu không phải là người có thể chịu mọi đao thương. Máu huyết hỗn loạn, tổn thương càng thêm sâu.
Cậu gật đầu, nói khẽ: "Nếu như hôm nay tớ chưa từng đến thì tốt biết mấy.", rồi xoay người đi.
Đàm Hinh nhìn bóng lưng của cậu, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi.", người con trai ấy cũng đã đi xa, không nghe thấy.
***
Đàm Hinh về đến nhà đúng lúc Diệp Lam chuẩn bị đi làm, bà nhìn thấy cô đến ngây cả người.
"Tiểu Hinh, sao hôm nay con về rồi? Không phải nói huấn luyện quân sự đến một tháng sao, chỉ mới hai tuần mà."
"Vì mấy nay mưa nên con được tạm nghỉ."
Diệp Lam nghe thấy vậy liền cao hứng, kéo cô vào nhà hỏi thăm đủ thứ, còn cả chuyện cô đi quân sự có chịu khổ hay bị gì không, Đàm Hinh đem từng chuyện một nói với bà.
"Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ không đến công ty sao?"
Diệp Lam gần đây đang cùng bạn hùn vốn lập công ty quảng cáo, vì mới lập nghiệp nên còn rất bận. Quả nhiên bà vừa nghe cô nói xong đã rối ren, muốn ở nhà chơi với con gái nhưng lại vướng công việc.
Đàm Hinh nói: "Con sẽ ở nhà hai ngày, buổi tối chúng ta sẽ nói chuyện sau nha."
Diệp Lam đành phải gật đầu: "Mẹ sẽ cố gắng về sớm.", nói rồi hôn lên mặt con gái, đổi giày ra cửa.
Đàm Hinh tiễn bà ra cửa, Diệp Lam mở thùng thư, có một bức đã gửi từ sáng sớm.
"Tiểu Hinh, cái này hình như của con, không có người kí tên."
Đàm Hinh đi qua nhìn, cô thấy ngạc nhiên. Đúng là thư của cô, chữ viết quen thuộc này là của Quý Yến sáng nay đội mưa đem đến.
Diệp Lam vội vã lên công ty nên đưa thư cho cô rồi chạy nhanh.
Giấy màu tím nhạt còn thoang thoảng mùi hoa Tử La Lan, Đàm Hinh cầm trên tay có chút bồn chồn. Cô nhớ đến vừa rồi bị Quý Yến ôm vào lòng, người cậu ấy có thân nhiệt nóng đến bức người.
Đàm Hinh ngồi tựa lưng vào ghế sa lon, lá thư đặt trên bàn trà, nên mở hay không là điều rất khó khăn.
Cô vẫn nên xử lý giống với những tin nhắn kia, tiêu hủy bức thư này nhanh gọn, nhưng giọng nói ủy khuất của Quý Yến lại vang lên trong đầu.
Đủ ác nhưng không đủ tuyệt tình.
Đàm Hinh cầm lá thư lên, dừng lại một chút rồi ném vào thùng rác, đi thẳng lên lầu.
Đã sớm kết thúc rồi.
***
Trường cấp 3.
Thiếu niên nằm sấp trên bàn ở cuối lớp dùng đôi mắt đen nháy nhìn ra ngoài cửa sổ, sấm sét đang rầm rầm, có một chút u ám xẹt ngang mắt của cậu. Cậu hít sâu, che giấu ý nghĩ dưới đáy mắt mình.
Tan học, Dư Hạo đến tìm cậu.
"Tớ nói này Quý Yến, cậu có gạt người quá không, đã nói là làm du côn cùng nhau mà bỗng chốc quay ngoắt 180 độ. Đúng là con m* nó không có nghĩa khí, đầu óc cậu còn lơ lửng ở đâu rồi?"
"Gần đây cậu rất rảnh sao?"
Dư Hạo bĩu môi: "Không phải nữa à, Lập Tân với tiểu Hinh trốn qua Đại học S, Giai Giai suốt ngày cắm đầu vào học tập không rảnh đi chơi với tớ. Giờ chỉ còn anh em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi."
Người nói vô tâm, người nghe
hữu ý.
Quý Yến nói: "Phương Lập Tân rất có thể đang theo đuổi..."
Dư Hạo nghe được địch ý trong câu nói của cậu ta, ngây người một hồi lâu, không thể nào cẩu huyết như thế chứ. Anh em tốt từ nhỏ lại đi làm tiểu tam rồi?
"Trong này có thể có hiểu lầm, Lập Tân cậu ta... Không thể nào, cậu ta không phải loại người như vậy."
Dư Hạo càng nói càng đuối lý, đổi sang chuyện khác ngay.
"Đúng, nếu như cậu không học tập có thành tích hơn hay tốc độ nhanh hơn thì tiểu Hinh đã coi trọng cậu hơn rồi."
Mặt Quý Yến vẫn đạm bạc: "Dù tớ là ai, thiên tài hay kẻ vô dụng thì đối với cậu ấy, tớ chỉ là Quý Yến mà thôi."
Đều là người đã tổn thương cô quá sâu, cậu sớm đã bị phán án tử hình.
"Hạo tử cậu nói xem, nếu như người nào đó khi tỉnh lại thì người bên cạnh nói với anh ta, anh ta đã giết người nhưng chính mình không nhớ rõ, cái gì cũng không biết. Vậy đây là lỗi của anh ta sao?"
Dư Hạo nghĩ ngợi hồi lâu, cất tiếng: "Không nhớ thì là mộng du, là bệnh tâm thần, cho dù có làm sai thì pháp luật không thể phán tử hình được."
Mộng du, bệnh tâm thần sao.
Dù sao cậu cũng không bình thường, có bệnh này thì dù cậu có muốn làm gì cũng có thể giao cho anh ta đi làm. Cũng có thể là cái cớ để gặp cô, tóm lại hiện tại cậu đã không còn đường khác nữa rồi.
Quý Yến mỉm cười: "Không ngờ Hạo tử cậu có thể tìm ra được sự khôn ngoan trong ngu ngốc rồi."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nhăn mặt hỏi: "Cậu đang khen tớ sao? Tớ cảm thấy lời khen này có chút khó chịu nha."
***
Chạng vạng tối Diệp Lam mới tan tầm, bà cùng Đàm Hinh đi siêu thị gần đó mua thêm nguyên liệu, hôm nay bà muốn xuống bếp làm một bữa cơm tình yêu cho con gái.
Đàm Hinh không yên tâm hỏi: "Mẹ biết nấu cơm sao?"
Diệp Lam cười nói: "Không khó, con gái Diệp gia lên được phòng khách xuống được không bếp, vài món này không là vấn đề."
"Vậy con đợi mẹ vỗ no bụng."
Đi được nửa đường, Diệp Lam bỗng dừng xe lại: "Người bên đó là Quý Yến sao?"
Tuy đã giữa tháng 9 nhưng thời tiết vẫn nóng bức, ở điều kiện như vậy mà người đàn ông này lại mặc Âu phục xám bạc, tóc được chải kỹ lưỡng, sắc mặt lạnh lùng không chứa bất cứ tình cảm gì.
Những người xung quanh tự giác tránh xa anh ta, có rất ít người sinh ra đã có lực uy hiếp mạnh như vậy. Khó trách Diệp Lam không xác định được. Người này ngoại trừ mặt chẳng có một chút nào giống Quý Yến.
Đàm Hinh nhíu mày lại, Diệp Lam thấy thần sắc của cô có chút lạ, bà khởi động xe định né sang một bên nhưng người đàn ông kia hình như đã thấy họ, anh không nhanh không chậm chặn trước đầu xe.
Diệp Lam hạ cửa xe xuống: "Quý Yến sao, dì Diệp thật không nhận ra con, có chuyện gì sao?"
Quý Yến gật đầu với bà.
"Dì Diệp, con muốn nói chuyện với Đàm Hinh một chút."
Đàm Hinh nói: "Những gì cần nói chúng ta đã nói hết rồi, còn chuyện gì nữa?"
Anh rủ mắt xuống che giấu cảm xúc trong đó, thấp giọng thốt ra 4 chữ: "Tai nạn giao thông."
Chỉ có 4 chữ thanh âm lại nặng nề đến vậy, Đàm Hinh không thể cự tuyệt được. Gần Tân Uyển có một quán cà phê, hai người quyết định đi vào đó.
Đàm Hinh khuấy ly cà phê trên tay: "Lần này là gì?"
"Cậu ta chủ động để tôi xuất hiện, chắc em cũng biết nguyên nhân. Cậu ta đã bị bức đến mức giao thân thể cho tôi, xem ra đã cùng đường rồi."
Tay Đàm Hinh dừng lại, lập tức nói: "Vào chủ đề chính."
Quý Yến nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô, phảng phất như đã cách nhau một thế hệ. Trên thực tế, bọn họ cũng đã bỏ qua nhau một đời rồi.
"Kiếp trước em chết không phải ngoài ý muốn mà là có người sắp đặt."
Đàm Hinh bỗng run tay, đây là điều cô không nghĩ đến. Cô chỉ nghĩ là cốt truyện có chút thay đổi phát sinh ngoài ý muốn nên mình mới trùng sinh, kết cục của nữ phụ luôn là cái chết mà.
Cho nên cô mới tận lực rời khỏi mạch truyện, rời xa nhân vật trong đó để thay đổi vận mệnh chính mình. Thì ra không phải như thế.
Quý Yến nói tiếp: "Vậy em có muốn biết vì sao em đã chết còn được sống lại ở thời điểm này không?"
Đàm Hinh ngước mắt lên, lúc này trời đã dần tối hẳn, đường chân trời đã sớm áng đỏ chói đẹp đến mức tận cùng.
Trong quán cà phê, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông hiện ra một chút cẩn trọng từng chút một, tựa như sẽ sợ hù dọa đến cô.
Anh dùng thanh âm chậm rãi nói ra: "Bởi vì ở thế giới này tồn tại vì anh, bởi vì em là người anh thích nên trở thành nhân vật chính, cho nên em đã sống lại."
Bởi vì cô không còn là nữ phụ mà trở thành con cưng của thế giới này.
- ---