Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chuyện đánh nhau năm ấy


trước sau

Dư Hạo từng thích Đàm Hinh.

Đối với Quý Yến mà nói, đây không thể bình thường hơn, trong mắt anh, bất luận kẻ nào thích người con gái của anh đều lạ.

Mà khi đó, quan hệ giữa anh và Dư Hạo cũng không tính là tốt.

Thời cấp 2, tuổi còn nhỏ, đối chữ "Thích" này khái niệm còn ngây thơ, trước đó chưa chính thức học được cách thích một người, khó tránh khỏi làm ra vài chuyện ngu xuẩn.

Mà Dư Hạo làm chuyện ngu xuẩn tương đối nhiều.

Từ lúc anh ta lúc lên nhà trẻ đã dùng bánh kẹo lừa gạt nụ hôn đầu tiên của các cô bé, đến cấp 2, đã coi như là tình trường lão luyện.

Đối với anh ta mà nói, cùng ăn cơm uống nước với bạn gái là chuyện bình thường.

Mà lúc đó, Đàm Hinh có tiếng là băng sơn mỹ nhân, mặc dù đối với người khác lãnh đạm, nhưng trong lòng nam sinh, rất có sức hút.

Nhưng không ai dám trêu chọc cô, bởi vì ai cũng biết, luôn có một người điên luôn che chở cô.

Chuyện này trong trường, đại khái chỉ có mỗi Đàm Hinh không biết.

Người đó đã từng lớn tiếng nói: Ai tiếp cận Đàm Hinh là đối nghịch với anh, muốn tìm đường chết.

Nhanh chóng đến mùa tốt nghiệp.

Ở một góc sân trường, nam sinh ngửa đầu uống một ngụm nước lạnh, tựa trên cây ngủ gật. Cách một bức tường, truyền đến âm thanh ầm ĩ của đám nam sinh cùng lớp

"Dư Hạo, nghe nói cậu lại chia tay? Lúc này mới mấy ngày, thật sự là phục cậu."

Tiếng Dư Hạo cà lơ phất phơ: "Không có cách nào, thật chán."

Người kia nói: "Hoa khôi đều chán ngấy, chẳng lẽ cậu thật muốn tìm thần tiên tỷ tỷ làm bạn gái à?"

Quý Yến ngại ồn ào, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lại nghe một người cười hề hề nói: "Thần tiên tỷ tỷ, không phải là Đàm Hinh sao, cả ngày đều có vẻ cao cao tại thượng, bộ dáng thanh tâm quả dục, ai cũng không để vào mắt. Thật sự coi mình làm Tiểu Long Nữ sao, trên thực tế so với người khác đều thiếu đáng yêu."

"Này, lá gan cậu không nhỏ, dám nghị luận cậu ấy, cẩn thận bị người điên kia biết..."

Người kia lập tức ngừng nói, hiển nhiên cũng rất kiêng kị, nghe được đám người cười vang, trên mặt mũi có chút xấu hổ.

Anh ta nhắm mắt nói: "Các cậu còn hù dọa tớ, tớ mới không sợ cậu ta, không phải là tên côn đồ sao, cả ngày đánh nhau với người khác, không chừng ngày nào bị còng tay vào đồn. Đến lúc đó, cậu ta không bảo vệ được Tiểu Long Nữ kia, không biết phải gặp được mấy Doãn Chí Bình, nói không chừng cậu ấy (ý chỉ Đàm Hinh) còn rất chờ mong..."

(Ji: Mình giải thích về nhân vật Doãn Chí Bình một chút nhé:

Trong tiểu thuyết ông được miêu tả là đệ tử thật thà, tin người (nhất là sư huynh Triệu Chí Kính). Là người tu đạo nhưng Doãn Chí Bình lại yêu thầm Tiểu Long Nữ. Sai lầm lớn nhất trong đời nhân vật này là dám cưỡng dâm Tiểu Long Nữ. Về sau vì hồi hận nên tự vẫn dưới kiếm của Tiểu Long Nữ.

Năm 2013, khi Kim Dung dự buổi đàm đạo học thuật ở núi Hoa Sơn đã vấp phải những chỉ trích từ các đạo sĩ Hiệp hội Đạo giáo tỉnh. Nhà văn Kim Dung còn bị chặn đường tham dự sự kiện. Những người phản đối chỉ trích cố nhà văn nổi tiếng viết Thần điêu đại hiệp để xúc phạm đến danh dự Toàn Chân Giáo, làm sai lệch đi hình ảnh của Doãn Chí Bình trong lịch sử. Do đó, năm 2004, nhà văn Kim Dung đã sửa lại cuốn tiểu thuyết gốc. Trong bản chỉnh sửa, Toàn Chân Giáo được miêu tả quang minh lỗi lạc hơn, tên của Doãn Chí Bình cũng được thay đổi thành Chân Chí Bình.

** Ý chỉ Đàm Hinh sẽ gặp được rất nhiều kẻ rớ vào)

Lời còn chưa dứt, đã bị một người đánh ngã xuống đất.

Anh ta lau máu trên khóe môi, nhìn thấy máu đã đỏ ngầu cả mắt, cả giận nói: "Dư Hạo, cậu điên à!"

Dư Hạo nghiêm nghị nói: "Miệng cậu nên sạch sẽ một chút cho tôi."

"M* nó mày đại gia à!"

Người kia tiến lên nắm chặt cổ áo Dư Hạo, hai người lao vào đánh nhau, rất nhanh trên mặt đều bị thương, mấy người bên cạnh liền vội vàng tiến lên can ngăn, dung sức lực lớn lắm mới đem bọn họ tách ra.

"Dư Hạo, con m* nó mày có bệnh à, tao nghị luận Đàm Hinh liên quan gì đến mày, hẳn là thích nó rồi nhỉ?."

Dư Hạo chỉ có chiều cao, căn bản sẽ không đánh lại, đối phương so với anh mập không chỉ một chút, nắm đấm cực kì rắn chắc, chỉ dùng thân thể chế trụ cậu ta, trên mặt bị mấy quyền chào hỏi.

Anh phun ra một ngụm máu hòa nước bọt, nói: "Tao thích ai không liên quan chính là không quen nhìn một đứa nam sinh, ở sau lưng nghị luận một nữ sinh, như một món đồ chơi, còn muốn thể hiện không."

Mấy người khác cũng nói: "Đúng vậy, Vương Dương vừa rồi rất quá đáng."

"Đúng là ở sau lưng nói xấu một nữ sinh, còn tính là đàn ông sao."

"Bất quá Dư Hạo cũng không đúng, miệng Vương Dương cũng không phải lần đầu tiên cậu biết,

cậu đáng giá cao anh thật sao, còn động thủ đánh người."

Mặt Dư Hạo đen lên, không nói chuyện.

Vương Dương cười lạnh nói: "Xem ra tao đoán không lầm, Dư Hạo tự xưng là tình thánh, suốt ngày chia tay, thì ra là trong lòng có một ánh trăng sáng à, là loại nữ sinh..."

(Ji: ánh trăng sáng ở đây là người mà chỉ đặt trong lòng mà yêu thương, tơ tưởng mà không có được.)

"Loại nữ sinh như thế nào?"

Một thanh âm trầm thấp hỏi.

Mọi người nhìn lại, tất cả đều ngây dại.

Thiếu niên mười sáu tuổi đã một mét tám, trong đám người đồng lứa xem như rất cao. Mặc một bộ thể thaomàu trắng, dáng người thẳng tắp thon dài, đứng dưới bóng cây, trên mặt phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.

Là Quý Yến.

Anh đi đến trước mặt Vương Dương, hỏi lại: " Loại nữ sinh như thế nào?"

Sắc mặt Vương Dương trắng bệch, không dám lên tiếng.

Quý Yến xốc cổ áo anh ta lên, cúi đầu nhìn dáng mập mạp của người này, dầu mỡ đầy mặt, nói: "Không ai nói cho mày biết, Đàm Hinh là tao bảo vệ sao."

Hô hấp Vương Dương có chút khó khăn, cầu xin tha thứ: "Thật xin lỗi, vừa rồi đều là tại tớ hồ ngôn loạn ngữ, xin cậu tha cho tớ một lần."

"Thật lâu không có đánh nhau cùng người khác, ra tay không chừng có chút không nhẹ đâu."

Mặt Vương Dương lộ vẻ hoảng sợ: "Ở đây là trường học, tao cảnh cáo mày, cha tao là thầy chủ nhiệm, nếu dám động thủ, cha tao sẽ để cho mày không tốt nghiệp được."

Nói xong đã bị Quý Yến một cước đạp bay ra ngoài.

Quý Yến từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống, cười nhạo nói: "Ai có thể làm chứng?"

Anh nâng mắt, nhìn về phía mấy nam sinh đối diện, mấy người kia vội vàng lắc đầu, "Chúng ta không thấy gì hết."

Quý Yến cong môi cười một tiếng, hai tay cắm ở trong túi, lười nhác rời đi.

Chỉ là lúc ngang qua Dư Hạo, liếc anh ta một chút, Dư Hạo trên mặt còn có vết máu đối mặt, trong mắt anh ta toát ra một chút chột dạ.

Quý Yến biết vì sao anh ta chột dạ.

Về sau năm cấp 3 gặp lại nhau, hai người đều không có ai nhắc đến chuyện này.

Sau đó, Dư gia đến Hoàng Lâm uyển.

Có một ngày lúc chạng vạng tối, Đàm Hinh lôi kéo anh đến Dư gia thăm hỏi, nói: "Mẹ tớ nói có hàng xóm mới chuyển đến, muốn đưa một bình rượu qua chúc mừng."

Quý Yến ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Ai vậy."

"Bạn học cấp 3 của chúng ta, cậu ít khi lên lớp, có thể không nhớ rõ, là Dư Hạo, nhà cậu ta mở siêu thị."

"..."

Đàm Hinh chớp mắt, hỏi: "Sao vậy?"

Quý Yến giật môi dưới, nói: "Không có gì, cảm thấy rất trùng hợp."

Đàm Hinh ngược lại không cảm thấy trùng hợp, dù sao thành phố S nói lớn cũng không lớn lắm, Hoàng Lâm uyển lại là khu nhà giàu nổi danh, đi ra ngoài có thể đụng phải bạn học cũ.

Cô nói: "Tớ cảm thấy tính cách cậu rất vui vẻ, nếu như các cậu có thể trở thành bạn thì tốt rồi, sau khi lên cấp ba không thể giống trước luôn đánh nhau."

Người con trai bên cạnh hơi sững sờ, nhẹ gật đầu.

***

Quý Yến nhìn qua kính chiếu hậu, Đàm Hinh đang cùng Đào Tĩnh nói chuyện phiếm, không biết nói đến chuyện gì, cô cong môi, con ngươi xinh đẹp ánh sao lấp lánh.

Thì ra, anh đã thích cô đã từ rất lâu rồi.

Lái xe khoảng hai tiếng, rốt cục cũng dừng lại.

Trước mắt là một tòa biệt thự kiểu Mỹ, tọa lạc ở trên núi, nhìn phía xa có thể nhìn thấy một màu xanh vô biên vô tận thẳm của biển.

Đào Tĩnh hỏi: "Không phải liên hoan sao?"

"Là liên hoan, nhưng là hình thức tự phục vụ."

Quý Yến xách mấy thùng ướp lạnh từ trong cốp sau, là nguyên liệu nấu ăn còn rất tươi, các loại thịt, hải sản, còn có hoa quả, sáng sớm đã đem từ bếp của khách sạn đến Quý gia.

Đàm Hinh đi lên nhìn, hỏi: "Những cái này anh sẽ xử lý sao?"

Quý Yến nói: "Sẽ không."

Gặp Đàm Hinh trừng anh, anh cong môi, từ tầng dưới cùng rút ra một thực đơn bách khoa toàn thư, "Món của bếp trưởng đề cử, những món mới năm sao cả đấy."

Lúc này, một người từ trong biệt thự đi ra.

"Tôi đến giúp xách đồ ăn."

(Ji: Sorry mọi người nhưng dạo này Ji hơi bận một ngày hai chương thôi nhá, chạy deadline phê quá. ☹)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện