Đàm Hinh ngẩn người, bị chính mình chọc cười.
Cô thật ra không có say, chỉ có một chút nóng, nhưng ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ là mượn rượu nũng nịu với Quý Yến thôi.
Cô lúc bình thường không phải dạng dính người này, sợ làm trò cười cho anh rồi.
Quý Yến nhìn cô, khuôn mặt cô gái trong ngực ngước lên, nhìn đầu ngón tay mình bật cười, nụ cười kia truyền sự ngọt ngào thẳng đến trong lòng của anh.
Chỉ một thoáng trái tim đã mềm nhũn ra.
Anh không thích Đàm Hinh uống rượu, bởi vì cô rất dễ say, nhưng bây giờ người có chút say trong ngực này, mơ hồ khiến anh lập tức phá vỡ phòng tuyến của mình.
Có lẽ, sau này có thể đặt một quầy bar trong nhà.
Anh suy nghĩ miên man, Đàm Hinh tựa trên vai anh, nhìn về nồi canh hải sản đang nấu bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Là gì vậy, thơm quá."
Khóe môi Quý Yến khẽ cong, nhấn cô vào ngồi xuống bàn, quay người múc thêm một chén nữa, nước canh màu trắng sữa, trang trí thêm mấy phần hành thái, hương vị canh hải sản nồng đậm.
Anh đem thìa nhét trong tay Đàm Hinh, nói: "Uống chậm một chút, coi chừng bỏng."
Đàm Hinh nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, hai mắt tỏa sáng, nói: "Ngon quá, rất nhanh sẽ đạt đến trình độ của dì Lâm rồi."
Đối với Đàm Hinh mà nói, sự tán thưởng này tuyệt đối là loại tán thưởng cao cấp nhất, Quý Yến nghe vậy cười nói: "Xem ra thật sự say không nhẹ."
Đàm Hinh nói: "Em nói thật, canh uống rất ngon."
Quý Yến bỗng dưng đến gần, hôn lên đôi môi Đàm Hinh đang dính lấy nước canh một cái, đầu lưỡi liếm liếm môi, lộ vẻ hài lòng nói: "Ừm, cũng không tệ lắm."
"..."
Gương mặt Đàm Hinh đỏ lên, muốn mắng anh không biết xấu hổ, nhưng lại nghĩ bọn họ đã là người yêu, anh đương nhiên có thể hôn cô.
Cô nghẹn họng một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Sau này không được tập kích như vậy nữa."
Mặt Quý Yến đầy vô tội, hỏi: "Vì sao?"
Lại còn hỏi vì sao, Đàm Hinh xấu hổ nói: "Bởi vì, em sẽ dọa mất."
Ngoài miệng nói sẽ bị dọa nhưng vô ý thức, bày ra một bộ dạng làm người thương yêu, Quý Yến bất đắc dĩ ôm trán, biểu hiện thận trọng, thẹn thùng nhưng lại luôn luôn là cô bạn gái câu dẫn người khác, thật sự quá làm khó người khác rồi.
Anh suy nghĩ một hồi lâu, mới: "Được rồi, lần sau nhớ thông báo sớm một tiếng."
Đàm Hinh gật đầu, cúi đầu xuống múc từng ngụm nhỏ canh, trong chốc lát bát sứ hoa đã trống rỗng.
Quý Yến lấy khăn giấy lau miệng cho cô, xoa xoa môi, hỏi: "Còn muốn uống nữa không?"
Đàm Hinh lắc đầu, nói: "Không uống nữa, em muốn để dành bụng ăn tiệc."
Cô luôn luôn thẳng tính, nhưng lúc uống say vẫn có chút khác biệt với bình thường, tựa hồ càng nhu thuận hơn một chút, gọi đến tên người khác lại càng mềm lòng.
Quý Yến vuốt tóc mềm cô, có chút không buông tay được.
Đàm Hinh thúc giục nói: "Nhanh nấu đi, tất cả mọi người đều đang chờ."
Quý Yến nghĩ, đại khái chỉ có cô đang chờ, những người khác đều tự chuẩn bị đồ ăn rồi.
Mặc dù là lời của Dư Hạo nói muốn Quý Yến tự mình xuống bếp, nhưng thật ra chỉ vì trả thù anh giấu diếm chuyện tình cảm, căn bản không trông cậy vào Quý Yến có thể làm ra đồ ăn.
Dù sao mọi người đều biết, Quý Yến là một người ngớ ngẩn.
Quý Yến nhéo gương mặt của cô, hỏi: "Nếu như rất khó ăn thì làm sao bây giờ?"
Đàm Hinh nhíu mi, nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Vậy cũng hết cách, coi như bọn họ không ăn, em cũng sẽ ăn cổ vũ, cho nên đừng lo lắng."
Quý Yến không lo lắng, anh đối với khả năng não bộ của mình luôn có một loại tự tin bẩm sinh.
Có thể nghe ý của Đàm Hinh, dù cho anh có làm gì cô đều sẽ ăn, lời này thực dễ nghe, độ nhẫn nhịn của Quý Yến luôn luôn rất thấp, cơ hồ cầm không được lại muốn hôn.
Đàm Hinh yếu ớt bổ sung một câu: "Chí ít canh uống rất ngon, em có thể ăn canh không."
"..."
Khóe miệng Quý Yến giật một cái, "Yên tâm, sẽ không để cho em chỉ ăn canh không đâu, sẽ tổn thương dạ dày."
Nói xong, nhận mệnh lệnh nấu cơm cho Đàm đại tiểu thư.
Đàm Hinh nghiêng người trên bàn ăn, nhìn thân ảnh thon dài bận rộn trước mặt, trong mắt hay trong lòng, như có cái gì đang tràn ra.
Là tràn đầy hạnh phúc.
Cô uống một chút rượu, nồng độ cồn không thấp, ý thức dần dần mơ hồ, chỉ chốc lát, tỏa ra hơi thở mỏng manh đều đều.
Trong giấc mơ, Quý Yến đang ôm cô, cô dựa vào vai của anh, giống như có được cả thế giới.
***
Tỉnh lại đã là buổi chiều.
Đào Tĩnh trong phòng cô đánh game, nghe được động tĩnh, quay đầu lại nói: "Không thể uống rượu còn uống, đầu có đau không."
Đàm Hinh vuốt mi tâm, nói: "Vẫn còn tốt, hiện tại mấy giờ rồi."
"Hai giờ chiều, chúng tớ đã ăn cơm trưa, Quý Yến để lại một phần cho cậu, tỉnh lại có thể ăn."
Nói đến đây, cô trịnh trọng nói: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta đúng là thiên tài nấu cơm."
Đàm Hinh bật cười, cô gái này đã bị trù nghệ của Quý Yến chinh phục rồi sao.
Đi xuống lầu, Khổng Giai Giai đang ngồi ở quầy bar nghĩ ngợi, nhìn thấy cô mới áy náy nói: "Tiểu Hinh, thật sự xin lỗi, tớ quên tửu lượng cậu kém, đều là tớ quá sơ ý, hại cậu uống say."
Đàm Hinh nói: "Là chính tớ muốn uống, Giai Giai đâu có liên quan."
Khổng Giai Giai vẫn băn khoăn, nói: "Thế nhưng nếu như không phải tớ..."
Đàm Hinh cười nói: "Thật không phải là lỗi của cậu, kỳ thật tửu lượng có thể tập luyện được, uống nhiều thì từ từ có thể uống được."
Kiếp trước, ban đầu cô cũng không biết uống rượu.
Diệp Lam từ nhỏ đã giáo dục cô, làm một thục nữ, trong bất kỳ trường hợp nào đều phải giữ bảy phần thanh tỉnh, mới không để cho mình lâm vào hoàn cảnh lúng túng, cho nên cô rất ít khi uống rượu.
Lần này, có nhiều trói buộc vô hình, chính là vì nhìn không thấy, mới càng thêm cẩn thận.
Về sau, tửu lượng của cô rất tốt, được huấn luyện lúc ở nước ngoài.
Một thân một mình tha hương nơi đất khách quê người, rời xa nơi trưởng thành, rời xa thân nhân quen thuộc, làm một người bị đánh tơi bời, chật vật chạy trốn.
Đồng thời, lại có được tự do.
Đêm khuya, cô chỉ có thể ở một góc quán bar mua say, quên đi thời gian, quên mình đã uống mấy ly. Dù giống như rất thanh tỉnh, nhưng kỳ thật đã quá say.
Cô còn tưởng rằng, mình đã học được cách uống rượu, thì ra chỉ là thân thể kia quen với "Say" thôi.
Trở về mười năm trước, trở