Trời đã tối, cuối cùng thì tính hiệu phòng cấp cứu của cô đã dừng lại.
Sở Đãng Nhân cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõng.
Bỗng anh lại tự cảm thấy cứ như lần mà cô sinh con, cơ mà hoàn cảnh bây giờ lại khác.
Lúc trước, anh phải lén la lén lút từ xa trông ngóng, nhưng lần này có thể quang minh chính đại đứng chờ rồi.
Cũng có thể nói là một bước tiến mới đó nhỉ?
Nghĩ mình xong thì liền quay ra nhìn Lâm Ngạn, vợ anh ấy vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Đúng như anh nghĩ, cái thai đó không thể nào giữ nổi, chính anh Lâm đã phải lựa chọn giữ vợ ở lại và từ bỏ đứa con hơn 8 tháng tuổi.
Đàn ông thì cũng biết buồn chứ, cũng biết tuyệt vọng mà, nhưng ánh đèn phòng phẫu thuật từ lúc đó tới giờ vẫn chưa có chuyển biến gì, cũng chẳng biết là có thành công hơn nữa tại vốn ngay từ đầu nếu họ được đưa tới bệnh viện kịp thời thì đã người vợ đã không rơi vào tình trạng nguy kịch như vậy.
"Sở thiếu, tôi nói chuyện với anh được chứ?" Phó viện trưởng kiêm con trai của viện trưởng Chu - Chu An sau khi rời phòng phẫu thuật thì ra hỏi anh.
"À được, cậu cứ nói."
"Tình trạng của cô Diệp đã ổn định hơn, chỉ là hiện tại thì không thể bình phục ngay được, cần có thời gian.
Mà lịch trình của cô Diệp rất bận rộn, phiền anh nói lại với người nhà cô ấy nhé?"
"Được, không thành vấn đề.
Cảm ơn cậu đã cứu cô ấy."
"Không có gì, Sở thiếu khách sáo rồi.
Cứu người vốn là nghĩa vụ của tôi mà.
Được rồi, đêm đã muộn, tôi đi thăm những bệnh nhân khác.
À,...!anh cũng thay đồ đi, kẻo bị cảm lạnh."
Nghe Chu An nói vậy thì anh mới để ý.
Lúc nãy cấp bách quá chẳng kịp thay trang phục mà trực tiếp cùng bộ lễ phục ướt sũng này tới đây, tới rồi thì lo lắng không nguôi cho Diệp Thiễu Ngưng lên chẳng có tâm trạng gì liên quan đến vẻ về ngoài.
Đúng lúc đó, Phụng Kiêu Duẫn tay xách một túi đồ bước tới, đưa cho anh và nói: "Đây là đồ dự phòng ở trên xe anh, tôi vừa lấy từ trong xe.
Đi thay đi."
"Cảm ơn, bọn trẻ thế nào rồi."
"Tôi đã đưa cả 3 tới đinh thự Phụng gia rồi.
Để con gái cậu ở nhà một mình với bà mụ đó bây giờ thì chỉ có thể bị bà ta hành hạ mà thôi."
"Cảm ơn đã suy nghĩ hộ tôi." Nói rồi anh quay người đi tới phòng vệ sinh để thay đồ, còn Phụng Kiêu Duẫn cùng bác sĩ khác đưa cô về phòng.
Tới nơi, nhìn thấy khuôn mặt tái nét và yếu ớt của cô thì khiến anh không khỏi đau lòng, tâm tự hỏi: "Sao phụ nữ nhiều người lại nham hiểm đến vậy?" Vừa nói anh vừa vuốt v3 mái tóc đen dài óng mượt của cô.
Yên tĩnh quá khiến anh suy nghĩ nhiều, nghĩ tới chuyện ban nãy thì lòng lại có đôi chút tủi thân, dù sao thì anh hiện tại cũng là vị hôn phu của cô, quá khứ là người luôn đồng hành cùng cô mà.
Là thứ mình thích thì nào có thoải mái khi có ai đụng tới.
Nhìn căn phòng vip rộng lớn, anh cảm thấy có chút trống rỗng mà đích thân ra ngoài mua chút đồ.
Vài bông hồng, một chút trái cây và vài quyển sách cho coi nữa, như vậy thì không còn trống rỗng nữa rồi.
Tưởng là như vậy đã xong thì bỗng anh cầm một hộp nến, có vẻ là nến thơm mà thắp lên.
Đúng lúc đó, Sở Đãng Nhân đu vào, khó hiểu trước hành động đó mà hỏi:
"Nến thơm? Không phải trước đây cô ấy rất ghét nến thơm sao?"
"Thời gian qua cậu không ở cạnh cô ấy, dĩ nhiên đã có nhiều thứ thay đổi rồi."
"Ừm, tôi tồi thật."
"Nếu là Ngưng Nhi, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói.
Nhưng… cậu đã biết Nhiêu Nhiêu là con gái mình rồi nhỉ?"
"Đến cả cậu