"Về chuyện em nghi ngờ lần chị ấy biến mất, anh nhớ chứ?"
"Vẫn nhớ, tới đặc vụ của Sở gia cũng không tìm ra."
"Em tìm ra được rồi."
"Cái gì?"
Thấy chỗ này nói chuyện không tiện, cô vội kéo anh đi một nơi khác để kể hết sự tình chuyện này với anh.
Nghe xong thì anh cũng rất bất ngờ.
Nhưng vì an toàn nên hiện tại cả hai chỉ có thể tạm thời chờ đợi tin tức trở về.
…
Quả đúng là như thế, tất cả những thứ trong căn nhà đó y như Lâm Ngạn đã viết trong thư đều chuẩn xác vô cùng.
Sau khi mang những đồ trong căn nhà dịch chuyển tới nhà của Thiễu Ngưng thì anh lập tức cho người phóng hỏa đốt cháy nơi đó.
Nhưng đã diễn thì diễn cho trót, Sở Đãng Nhân vẫn không quên dặn dò chân tay của mình ở lại ổn định tình hình, không cho đám lửa lan tới khu rừng phía sau.
Đồng thời, những ngày này cả cô đều dành quý thời gian cùng Sở Đãng Nhân thu thập chứng cứ của sự việc.
Nhưng có một điều dù có điều tra thế nào thì họ cũng không tìm ra được, chính là thân phận thật sự của cha Lâm Thế Duy.
Bất kể là bằng phương thức nào cũng không tra được manh mối nào hết.
Hơn nữa, anh ta không phải người bạn trai mà Diệp Hoan Ca từng đề cập tới, nguyên nhân vụ việc thì vẫn là một ẩn số đang chờ lời giải đáp.
Trong những ngày này cô bảo con và cháu gái mình khoan hãy nui tới bệnh viện và bảo bọn trẻ tiếp tục ở lại đinh thự Phụng gia ở Tân thành và để Phụng Kiêu Duẫn chăm sóc.
Cô ngoài việc điều tra những thông tin liên quan tới chị họ mình thì cũng tận lực chăm sóc đứa cháu trai Lâm Thế Duy này.
Cô không dấu diếm gì cả, trực tiếp kể lại cho Thế Duy.
Đơn giản vì nghĩ không nên che giấu trẻ con, và như những gì Lâm Ngạn đề cập trong thư thì những việc làm trong đó quả thực không dành cho trẻ em.
Có thể nói, tầm hiểu biết của cậu bé không như những đứa trẻ bình thường.
‘’Vậy theo họ Diệp, đồng nghĩa với việc theo họ của mẹ con.
Tên con nghĩ ra chưa? Có cần dì giúp gì không? Con muốn về thăm ông bà ngoại không?’’
‘’Nếu chính họ đã từng bỏ mặc mẹ con thì sao phải về với họ.
Con chỉ cần theo dì là đủ, nhưng, con cần một thân phận mới.
Còn về tên, thì cứ gọi là Diệp Thế Tuân đi ạ.
Tên mụ là A Tuân.’’
‘’Đúng, dì cũng nghĩ như vậy.
Vậy… giờ dì nhận con làm con nuôi của dì, thì như thế nào?’’
‘’Ông bà ngoại con sẽ không nghi ngờ chứ?’’ Cậu bé hoài nghi nhìn cô và hỏi.
‘’Chú thím có bao giờ rảnh rỗi tới nỗi quan tâm tới chuyện của dì đâu.
A Tuân, con cứ tin tưởng ở dì.’’
‘’Con dĩ nhiên là tin gì rồi ạ.
Chỉ là con vẫn không tin được, từ khi sinh ra đến giờ, bản thân cũng không biết thân phận thật sự của cha là gì.’’
‘’Không sao đâu, có gì chúng ta cùng tìm hiểu.’’
‘’Dạ, sau này khi khôn lớn.
A Tuân sẽ báo hiếu mẹ ạ.’’
‘’Được, vậy phải trông chờ thái tử nhà ta rồi.
Quên