Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 10


trước sau

Sau khi ra ngoài, Quý Văn Nghêu cũng không còn tâm tư ăn uống nữa, ngồi lại nói chuyện một vài câu rồi tạm biệt đi xuống lầu.

Hắn không gọi tài xế riêng tới đón mà tự mình bắt xe về.

Đến nhà Quý Văn Nghêu chỉ rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường.

Nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, Quý Văn Nghêu theo bản năng lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, chắn chắn mình không có tình cảm gì đối với Lâm An Nhàn, chẳng qua là do uống rượu hơi nhiều mà thôi nên có chút mất kiểm soát.

Nếu chuyện này là ngoài ý muốn vậy thì không cần phải bận tâm nữa. Nhưng trong chốc lát hình ảnh Lâm An Nhàn lại xuất hiện trong đầu, hắn đập mạnh tay xuống giường, ngồi dậy.

Phải tìm thời gian thích hợp để nói chuyện rõ ràng với Lâm An Nhàn mới được, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề khúc mắc sáu năm trước, về sau cũng không đụng chạm đến Phó gia nữa, cuộc sống của hắn-Quý Văn Nghêu và Lâm An Nhàn sẽ lại trở thành hai đường thẳng song song, từ nay về sau sẽ không gặp nhau!

Quyết định như vậy khiến trong lòng Quý Văn Nghêu thả lỏng hơn, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Lâm An Nhàn đang ôm đầu mình từ giường ngồi dậy, toàn thân cô bây giờ rất đau, nhất là đầu, đau đến nỗi không dám nhúc nhích. Mang dép lê vào từ từ đi đến ngăn kéo tủ tìm thuốc giảm đau nuốt xuống.

Thấy đồng hồ đã chỉ 6:05, vì thế chậm rãi trở lại giường nằm xuống, ngày hôm qua mình thật dũng cảm, uống một hơi hết chỗ rượu độ cồn cao ấy, may mắn là Quý Văn Nghêu đã nói không còn khó chịu, nếu không tội mình chắc càng nặng!

sau nửa giờ, cơn đau đầu đã giảm đi rất nhiều,

Lâm An Nhàn bắt đầu đứng lên rửa mặt sắp xếp chuẩn bị đi làm.

Mới ra cửa phòng chợt nghe trong phòng đối diện truyền ra tiếng cha mẹ chồng đang cãi nhau, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế liền thay quần áo rồi đi mở cửa đi làm.

Vừa ngồi lên xe buýt điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi đến, sớm như vậy không biết có chuyện gì đây, nghe điện thoại Lâm An Nhàn liền hỏi:“Mẹ, có việc gì không ạ”

“An Nhàn, con sao lâu như vậy vẫn chưa về nhà, có phải mẹ chồng lại làm khó dễ con không?” mẹ của Lâm An Nhàn- Dương Quế Trân giọng điệu hơi tức giận nói.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con rất tốt, ngày mốt con sẽ về nhà.” Gần nhất cô luôn bận rộn vì chuyện của Quý Văn Nghêu, đúng là đã lâu rồi chưa về thăm ba mẹ.

“Ừ, con nhớ về sớm chút mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“dạ, con biết rồi.”

Lâm An Nhàn buông điện thoại, suy nghĩ trong nhà chắc cũng không có chuyện gì lớn, nên cũng không để ý nữa.

Đến công ty thời gian vẫn con sớm, vừa thấy Tôn Bằng cũng đến đây, Lâm An Nhàn liền hỏi Tôn Bằng sao lại đến sớm vậy.

“Haiz, không thích ngồi ở nhà chờ nên đi sớm một chút thôi.”

“Chuyện gia đình nhà anh giả quyết chưa? Bình thường lúc rãnh rỗi anh cũng không ở nhà sao?”

Tôn Bằng lại thở dài:“ Tôi không kiếm được tiền thì vấn đề này sẽ mãi không giải quyết được. Cô nói đúng, mỗi khi đến thứ sáu, tôi đều ở ngoài, buổi tối mới về nhà.”

Lâm An Nhàn tò mò hỏi:“Vậy anh đi đến chỗ nào?”

“Tôi thích chụp ảnh, nhưng mua máy chụp hình tốt thì không đủ tiền nên sử dụng loại bình thường cũng tạm được, ra công viên vừa đi bộ vừa chụp hình cho đỡ buồn.”

Lâm An Nhàn nghe xong đầu chợt lóe lên:“Tôn Bằng, tôi có ý này, nhưng không biết có được hay không. Em tôi đang chuẩn bị làm lễ cưới, tôi sẽ cùng nó nói chuyện xem có thể để anh làm thợ chụp hình cho lễ cưới được hay không, anh nghĩ thế nào?”

Tôn Bằng lập tức mừng rỡ nói:“ Thật tốt quá, nếu thật có thể nói được, tôi cảm ơn cô thật nhiều!”

Lâm An Nhàn nói vậy chờ lúc cô về nhà mẹ sẽ cùng em trai nói chuyện, Tôn Bằng cười nói cảm ơn.

Quý Văn Nghêu đậu xe ở ven đường chờ Dương Quân kết thúc công việc, ngồi trong xe luôn nghĩ làm thế nào để có cơ hội cùng Lâm An Nhàn nói chuyện, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, mở cửa kính xe, có chút buồn bực lấy thuốc ra hút.

“Xin hỏi ngài là bạn trai của Dương Quân Dương phải không?”

Quý Văn Nghêu hướng ngoài của sổ xe nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trang điểm đậm đang cười với mình, vì thế gật đầu.

“Em là đồng nghiệp của chị Dương, cũng là bạn tốt của chị ấy- Sử Quế Bình.” Sử Quế Bình tự giới thiệu , đồng thời cũng nhìn nam nhân toát lên vẻ thành thục anh tuấn này, tuy nam nhân xếp hàng chờ mình đông lắm, nhưng đẹp như hắn lại khiến tim cô đập loạn nhịp.

Quý Văn Nghêu vừa nghe đối phương là bạn của Dương Quân vì tỏ vẻ lịch sự liền mở cửa xe đi ra chào hỏi.

“Không biết xưng hô với ngài thế nào?” Sử Quế Bình ngại ngùng cười hỏi.

“Quý Văn Nghêu.”

“Quý tiên sinh, Dương Quân có việc nên có lẽ chút nữa mới xuống, ngài không ngại tôi quấy rầy ngài trong chốc lát chứ? Tôi nghe Dương Quân nói ngài làm ăn lớn, tôi có một người em trai cũng có chút vốn, muốn là một cửa hàng chi nhánh, không biết Quý tiên sinh có góp ý gì không?”

Quý Văn Nghêu cũng không đồng ý ngay, chỉ đơn giản đáp mình có một nhà máy gạch, không nghĩ tới Sử Quế Bình rất hứng thú, cẩn thận hỏi thăm tình hình cụ thể lại hỏi đến việc đầu tư cùng tiền lời, Quý Văn Nghêu cũng chỉ đáp cho có lệ.

Dương Quân bởi vì có một số việc bận, sau khi làm xong thì vội vàng chạy ra cửa công ty sợ Quý Văn Nghêu chờ quá lâu mà sốt ruột.

Bước ra cửa nhìn xung quanh, liếc mắt liền nhìn thấy Quý Văn Nghêu bên kia ,trong lòng trầm xuống chỉ thấy Quý Văn Nghêu mỉm cười đứng bên cạnh xe mà Sử Quế Bình không biết đang nói gì với anh ta, cô bước nhanh đến chỗ Quý Văn Nghêu

Dương Quân chậm rãi đi tới, liền nghe thấy Sử Quế Bình dịu dàng nói: “Văn Nghiêu, cảm ơn anh đã nói cho em biết nhiều như vậy, lần khác em sẽ mời anh ăn cơm, đến lúc đó em lại xin thỉnh giáo anh một chút.”

Quý Văn Nghiêu vừa liếc mắt nhìn lên liền trông thấy Dương Quân, vì thế cũng không đáp lại lời mời của Sử Quế Bình, chỉ nói là: “Dương Quân đã tới, cô giáo Sử tôi đi trước.”

Dương Quân thấy Quý Văn Nghiêu rời khỏi chỗ Sử Quế Bình đi về phía mình thì trong lòng cô ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng đối với việc hai người này đứng nói chuyện phiếm với nhau rất lâu như vậy thì cô ta lại cảm thấy có chút không thể tiêu tan. Theo bản năng cô ta vươn tay khoác vào cánh tay của Quý Văn Nghiêu, sau đó lên xe cũng không thèm để ý tới Sử Quế Bình vẫn còn đang đứng ở đó.

Quý Văn Nghiêu có thể nhận ra được Dương Quân rầu rĩ không vui, anh mở cửa xe đỡ cô ta ngồi vào ghế tay lái phụ rồi mới vòng qua đầu xe nhưng cũng chưa lên xe ngay mà còn đứng nguyên tại chỗ nói với Sử Quế Bình một tiếng chào tạm biệt, sau đó anh lên xe khởi động máy và lái xe rời đi.

Sử Quế Bình nhìn chiếc xe của Quý Văn Nghiêu rời đi, bên miệng khẽ hé m

ở nụ cười tươi, mặc dù vừa rồi Quý Văn Nghiêu chỉ là nói đại khái qua loa, nhưng cô ta đã có thể đoán được người đàn ông này tuyệt đối không phải là người có tiền bình thường, Dương Quân dựa vào cái gì mà có thể có một bạn trai tốt như vậy, cô ta xứng sao?

Quý Văn Nghiêu vừa lái xe vừa quay đầu nhìn sang Dương Quân hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì mất hứng à?”

“Em không mất hứng.” Dương Quân thấp giọng đáp.

Quý Văn Nghiêu nghe xong liền không nói thêm lời nào, anh vốn không thích phụ nữ vô duyên vô cớ giận dỗi, vì vậy chỉ cần Quân Dương suy nghĩ rõ ràng sẽ tự mình nói ra.

Quả nhiên một lát sau, Dương Quân nhịn không được liền mở miệng: “Tại sao anh lại ở cùng một chỗ với Sử Quế Bình?”

Hóa ra là vì nguyên nhân này, chẳng lẽ phụ nữ đều hẹp hòi như vậy sao, đối với đồng nghiệp và bạn trai mà cũng nghi kỵ?

“Em nói là cô giáo Sử? Cô ta không phải là đồng nghiệp của em sao, lúc anh đang đứng chờ em thì cô ta đi tới, chủ động chào hỏi với anh, nói là ngày thường quan hệ của bọn em rất tốt. Anh liền cùng cô ta hàn huyên vài câu, em trai cô ta muốn đầu tư buôn bán nên cô ta hỏi anh một số việc.” Quý Văn Nghiêu bình tĩnh giải thích.

Dương Quân nghe xong cúi đầu không nói, mãi hồi lâu sau mới nhỏ giọng mở miệng: “Cô ta đúng là đồng nghiệp của em, nhưng mà ngày thường căn bản không lui tới, em trai cô ta làm công việc gì anh cũng đâu cần quan tâm, cô ta tưởng mình là ai chứ?”

Quý Văn Nghiêu suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ mà Dương Quân muốn nói, vì thế nở nụ cười: “Em có chuyện gì sao không nói thẳng, em diễn đạt khéo léo uyển chuyển như thế, nếu anh không phản ứng kịp thì phải làm sao bây giờ?”

“Em làm sao có thể bởi vì anh và cô ta nói với nhau mấy câu liền cố tình đi gièm pha cô ta chứ, nhưng mà không nói ra em lại

thấy sợ hãi, cho nên chỉ có thể nói như vậy.” Dương Quân vẫn không ngẩng đầu lên.

Quý Văn Nghiêu cười cười lắc đầu: “Dương Quân, hai chúng ta nếu muốn có quan hệ tốt, thì tin tưởng lẫn nhau là điều quan trọng nhất. Anh không phải là loại người nhìn thấy gái đẹp liền nổi lên ý xấu, nếu không anh còn đi gặp mặt gia đình em sao? Vừa rồi em đã nói thái độ làm người của cô giáo Sử, anh liền không nghi ngờ em, đương nhiên cũng sẽ không có bất kỳ sự qua lại nào, em hiểu chưa?”

Dương Quân ngẩng đầu, viền mắt cũng có chút đỏ lên: “Em biết là do em sợ hãi quá mức, nhưng Sử Quế Bình thật sự đã phá vỡ tình cảm của mấy giáo viên trong trường bọn em, cho nên khi vừa nhìn thấy cô ta tìm đến anh, em liền sợ. Thực xin lỗi, em không nên đánh đồng anh với những người đàn ông khác, hơn nữa từ nay về sau có chuyện gì em cũng sẽ nói ra không dấu ở trong lòng.”

Quý Văn Nghiêu vương tay xoa nhẹ lên đầu Dương Quân, cười cười không nói nữa.

Mà động tác thể hiện sự thân thiết này làm cho đôi mắt vốn đã đỏ của Dương Quân thiếu chút nữa là chảy nước mắt, vì thế cô ta nhanh chóng nhìn về phía ngoài cửa xe để làm giảm bớt sự xúc động của mình.

Hai người ăn cơm xong lại đi xem phim, sau đó Quý Văn Nghiêu đưa Dương Quân về nhà.

Mấy ngày hôm sau, trước đi khi đi trực đêm, Lâm An Nhàn nói với mẹ chồng cô rằng sau khi tan ca cô phải về nhà mẹ đẻ một chuyến.

“Cô làm ca đêm xong không thấy mệt à, vì sao còn phải về bên nhà mẹ đẻ cô làm gì?” Vương Thu Dung không quá bằng lòng cho Lâm An Nhàn về nhà mẹ đẻ, bà ta sợ Lâm An Nhàn đem chuyện nhà mình ra nói lung tung, dù sao thì hồi đầu trước khi con trai kết hôn bà ta đã thổi phồng điều kiện của nhà mình lên không ít, hơn nữa lúc đính hôn bà ta cũng rất không thoải mái.

“Không sao đâu ạ, con về nhà mẹ con cũng có thể ngủ một lát, chắc là mẹ còn còn có việc muốn bàn bạc với con.”

“Nếu đã có công việc vậy thì cô đi đi. Nhưng mà, An Nhàn, cô đã là con dâu của Phó gia, khi về nhà mẹ đẻ cũng đừng nên nói cái gì linh tinh với cha mẹ cô, hiểu chưa?”

Lâm An Nhàn gật đầu đáp: “Vâng, con biết rồi. Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chưa bao giờ nói với cha mẹ con chuyện trong nhà mình.”

Ngày hôm sau khi trực ca đêm xong, Lâm An Nhàn mua chút hoa quả cùng ít đồ ăn ngon rồi chịu đựng cơn buồn ngủ ngồi xe bus về nhà mẹ đẻ.

Vào đến nhà cô đem đồ đưa cho cha mình xong liền đi vào phòng nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

“Con mua mấy thứ này mẹ chồng con có biết không?” Dương Quế Trân hỏi con gái.

“Con mua trên đường về đây.” Lâm An Nhàn nhắm mắt lại nói, làm sao có thể để cho mẹ chồng biết cô xài tiền cho nhà mẹ đẻ chứ, tính tình của Vương Thu Dung chính là chỉ cần cô tiêu một chút tiền cho nhà mẹ đẻ, bà ta liền cho rằng cô lấy tiền của Phó gia.

“Con vừa làm ca đêm về à? Con ngủ đi một lát, khi nào Lâm Húc về mẹ sẽ gọi con.”

Lâm An Nhàn căn bản không nghe rõ mẹ mình nói cái gì nữa, cô mơ hồ đáp ứng liền ngủ thiếp đi.

Lâm An Nhàn bị một trận ồn ào làm cho giật mình tỉnh giấc, cô xoay người từ trên giường ngồi dậy, ngồi ngây ngốc một hồi cô mới nhớ ra là mình đang ở nhà mẹ đẻ, vậy mà lúc đầu cô còn tưởng rằng cha chồng và mẹ chồng lại gây gổ rồi.

Vừa mở cửa phòng ra cô liền nghe thấy mẹ mình đang trách mắng em trai: “Cô ta nói cái gì thì cũng nhất định là thánh chỉ hay sao? Người ta xì hơi một cái là mày tưởng có thể lên sân khấu diễn được à, cô ta nói nghe dễ dàng quá nhỉ, vậy sao cả ngày không thấy bóng dáng đâu vậy? Còn mày, vừa mới về đến nhà đã đưa ra cái chủ ý ôi thiu như vậy, mẹ không có tiền!”

Lâm An Nhàn đi qua hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế, làm sao mẹ tức giận đến vậy?”

“An Nhàn, con xem em trai con đúng là đồ táng gia bại sản, vừa về đến nhà đã đòi tiền, nói là con bé họ Tạ kia muốn mở công ty chuyên tổ chức đám cưới, hoàn cảnh gia đình nhà chúng ta như thế nào bọn chúng còn không biết sao, mở miệng ra liền đòi mười vạn đồng.” Dương Quế Trân bị con trai làm cho tức giận quá mức.

Lâm Húc đứng ở đó cau mày nói: “Chị, chị đừng nghe mẹ nói lung tung, em còn chưa nói xong mà mẹ đã ầm ĩ lên rồi. Tạ Nam nói với em như thế này, thay người khác chạy việc không bằng tự mình làm, hơn nữa Tạ Nam còn nói, nếu nhà chúng ta bỏ ra số tiền kia, sau này khi kết hôn cái gì cô ấy cũng không cần, phòng tân hôn cũng không phải đi vay tiền để mua, cô ấy nguyện ý ở chung nhà với cha mẹ.”

Lâm An Nhàn nghe xong liền nói: “Chuyện này cũng không hẳn là không được, hai em đã làm mấy năm nay về tổ chức đám cưới, kinh nghiệm chắc chắn là có, chỉ có điều là để mở một công ty 10 vạn đồng đủ sao?”

“Thật ra, ngoại trừ tiền thuê nhà cùng mấy thứ đồ đạo cụ, những cái khác không cần dùng đến tiền, chủ yếu là do Tạ Nam còn muốn kết hợp mở thêm cửa hàng áo cưới, như vậy cũng coi như là một dây chuyền phục vụ, chi phí mua áo cưới cho cửa hàng cao một chút, nhưng chất lượng lại tương xứng, như vậy cho thuê cũng không phải là rẻ.”

“Người nhà chúng ta nào ai đã làm ăn buôn bán đâu, vậy nếu chẳng may thua lỗ thì phải làm sao bây giờ?” Dương Quế Trân thực sự không muốn chi tiêu lãng phí.

Lâm An Nhàn cẩn thận suy nghĩ một chút liền bắt đầu khuyên mẹ mình: “Mẹ, con thấy chuyện này có lẽ có thể thực hiện được. Công ty tổ chức đám cưới nếu có thua lỗ cũng chỉ ở một mức độ nhất định. Xe cưới, đạo cụ, người chủ trì, người quay phim… đều là có sẵn người, cũng không cần tốn thêm tiền, khi nào có việc thì liên hệ với họ là được. Ngay cả cửa hàng áo cưới nếu xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ ở khâu cho thuê mà thôi, nếu làm không tốt chỉ có thể nói là không kiếm được tiền, chứ còn tiền thua lỗ thật ra không đáng bao nhiêu. Chỉ có điều là, Lâm Húc, chút tiền ấy đủ để mua áo cưới sao?”

“Lĩnh vực cho thuê áo cưới em không rành lắm, nhưng Tạ Nam đã khảo sát rồi, cô ấy nói không cần mua đồ rất đắt tiền, lúc mới bắt đầu chỉ cần mua áo giá rẻ để cho thuê hoặc là bán thôi.”

“Thật vậy sao, nếu như vậy còn có thể tạm cân nhắc một chút, nhưng mà con phải nói rõ ràng với Tạ Nam, nếu bây giờ đem tiền đi mở công ty thì sau khi kết hôn xong thì ngoại trừ chi trả tiền tiệc rượu mời khách còn lại chúng ta sẽ giữ, căn nhà này cũng chỉ sửa sang đơn giản một chút thôi, nghe không?” Dương Quế Trân bắt đầu sao động.

Lâm Húc gật đầu nói: “Vâng, chúng con đã sớm nói rõ với nhau rồi, mẹ yên tâm đi, con khẳng định là bọn con sẽ không đòi tiền nữa.”

Dương Quế Trân cảm thấy làm như vậy vẫn khá là có lời, nếu không khi con trai kết hôn còn phải tốn hơn 10 vạn đồng ấy chứ, bởi vì không có tiền mua phòng tân hôn, nên hôn sự của con trai mới kéo dài tới bây giờ.

“Sự việc mặc dù đã quyết định như vậy rồi, nhưng mà mẹ và cha con chỉ là công nhân, vất vả cả đời cũng không để dành được nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đưa cho con 7, 8 vạn, con cũng không thể để cho mẹ và cha con không có cơm ăn chứ. An Nhàn, con cho Lâm Húc 3 vạn đồng đi.”

Sao chuyện này tự nhiên lại vòng đến trên người cô rồi hả? Ba vạn đồng ư? Bản thân cô mới kết hôn không được bao lâu, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.

Lâm An Nhàn nhìn vẻ mặt thiết tha của em trai và cha mẹ liền cảm thấy khó xử.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện