Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 32


trước sau

Đối mặt với câu hỏi của Phó Lệ Na, Quý Văn Nghêu hời hợt trả lời: “Gặp trên đường, thuận tiện đưa chị ấy về, chị đi đâu ghé qua à?”

“Chị tới lâu rồi, gặp hàng xóm hàn huyên một lát. Đúng rồi, nhân viên của cậu đã gửi hợp đồng cho chị, rất nhanh nhẹn.”

Quý Văn Nghêu cười nói: “Viên mãn là tốt, không có gì nữa tôi đi trước.”

Phó Lệ Na lưỡng lự muốn nói lại thôi. Bất quá, lúc Quý Văn Nghêu xoay người định đi lại nhịn không được: “Văn Nghêu, có chút chuyện muốn nói, lại sợ cậu chê cười chị đa tâm.”

Quý Văn Nghêu quay lại, nói: “Có chuyện gì chị cứ nói, sao tôi lại chê cười.”

Tâm Phó Lệ Na hoàn toàn buông xuống, kéo Quý Văn Nghêu qua một bên nhỏ giọng nói: “Văn Nghêu, tuy An Nhàn là em dâu, nhưng cậu luôn nhiệt tình giúp đỡ, chị tự nhiên tin tưởng cậu. Có lẽ chị đa tâm nhưng trực giác phụ nữ không sai, chị cảm thấy hình như An Nhàn cố ý tiếp cận cậu? Theo lý, chị không nên nói chuyện này với cậu làm Minh Hạo mất mặt, nhưng nghĩ cậu đối đãi với Minh Hạo như anh em, sợ vạn nhất ảnh hưởng đến hòa khí.”

Quý Văn Nghêu cúi đầu suy nghĩ, ngữ điệu cũng không nhiều lắm phập phồng: “Có phải chị muốn nói chị dâu có ý tưởng không nên với tôi?”

“Cũng không phải ý này, An Nhàn khẳng định là không loạt được vào mắt xanh của cậu, chị chỉ muốn nhắc nhở để cậu chú ý bảo trì khoảng cách. Vả lại, cậu còn là bạn trai của Dương Quân.”

“Tôi hiểu ý chị, nhưng một số việc có thể là chị nhìn nhầm, tôi tin tưởng cách làm người của chị dâu.”

“Chị cũng hy vọng là mình nhầm, cậu chỉ cần biết chị tuyệt không nhằm vào cậu. Sao chị lại có loại ý tưởng vong ân phụ nghĩa đối với ân nhân của Phó gia được? Cứ coi như chị nhiều chuyện.”

Quý Văn Nghêu không nhiều lời, trực tiếp lái xe đi.

Phó Lệ Na nghĩ: Những lời vừa rồi đều một lòng vì Quý Văn Nghêu suy nghĩ, sợ cậu ta không phòng bị bị lừa gạt. Nếu mất hứng, cũng là sự thật mất lòng, tương lai cậu ta sẽ hiểu.

Vì thế xoay người vào tiểu khu, vào nhà chỉ thấy Vương Thu Dung và Phó Lệ Giai ngồi ở phòng khách: “Ba đâu? Có phải An Nhàn vừa về?”

“Ba con đi ăn cơm với bạn rồi, còn An Nhàn mới về.”

Phó Lệ Na nhìn nhìn, thần bí nói: “Con có việc muốn nói.”

“Gì mà thần bí vậy?” Phó Lệ Giai hỏi.

Phó Lệ Na vừa kể vừa chú ý động tĩnh trong phòng Lâm An Nhàn.

“Bậy bạ, An Nhàn có năng lực đó sao? Dù có ý tưởng, nó cũng không ngẫm lại bộ dáng của mình! Sao con lại không thương lượng với mẹ trước mà đã đi nói với Văn Nghêu, nhỡ người ta nghi kỵ chúng ta!” Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Vương Thu Dung là bác bỏ, sợ con gái đắc tội Quý Văn Nghêu.

“Lần trước, con rõ ràng thấy bọn họ nắm tay nhau, lần này lại đưa về, công ty Văn Nghêu ở đâu, An Nhàn làm ở đâu, trên đời có chuyện tình cờ như vậy, mẹ không nghi ngờ sao?”

Vương Thu Dung tức giận: “Theo lời con, làm chỗ nào chết dí chỗ đó, nó không đi đến chỗ khác được sao. Văn Nghêu xã giao nhiều nơi, tình cờ gặp là chuyện bình thường.”

“Lệ Na, hôm nay em rất lỗ mãng, không suy trước tính sau, về sau nên tìm cơ hội nói rõ với Văn Nghêu.”

Phó Lệ Giai nói xong nhìn Vương Thu Dung: “Mẹ, điều Lê Na nói cũng không hẳn là sai. Minh Hạo một tháng hơn phân nửa thời gian đều vắng nhà, An Nhàn đi làm lại thường xuyên trực đêm, không thể đảm bảo là không xảy ra chuyện gì!”

Vương Thu Dung vội vàng hỏi: “Lệ Giai, con luôn ổn trọng chưa bao giờ nói bậy, con không phải đã biết cái gì?”

Phó Lệ Giai có chút nghiêm túc: “Có một lần khoảng mười giờ tối con đi dạo, đúng lúc An Nhàn tan ca, nó cùng nam nhân vừa đi vừa bàn luận rất say sưa, lúc ấy con nghĩ là đồng sự nên cũng không để trong lòng. Nhưng tiếp xúc lâu dài không thể không phát sinh cảm tình!”

Phó Lệ Na lập tức tỉnh táo: “Nguyên lai là em lầm phương hướng. Chị đã sớm phát hiện sao lại không nói!”

“Sao nói lung tung được, không tốt lại mang tiếng chị chồng dèm pha em dâu.”

Vương Thu Dung bình tĩnh nói: “Mặc kệ là thật hay giả, phải điều tra rõ ràng mới được, Phó gia không thể đội nón xanh!”

“Mẹ, chuyện này cứ giao cho con, con nhất định điều tra rõ.”

Vì thế, ba mẹ con vào phòng Vương Thu Dung, bắt đầu bày mưu tính kế.

Từ lần bị Quý Văn Nghêu cương quyết cự tuyệt, Dương Quân mất hồn mất vía, nhưng ở nhà lại sợ ba mẹ hoài nghi, nên dù ngày nghỉ cũng làm bộ ra ngoài hẹn hò, kỳ thật khổ không nói nổi.

Lúc đến trường, lại phải vui vẻ ngọt ngào đối mặt với đồng sự.

“Dạo này Dương lão sư cùng bạn trai có vẻ hạnh phúc?”

Chuẩn bị rời văn phòng, lại gặp Sử Quế Bình đáng ghét.

“Chúng tôi vẫn tốt.”

Sử Quế Bình cười ha ha: “Tốt hay xấu đều là chuyện của Dương lão sư, bất quá miễn cưỡng cũng không dễ chịu.”

“Cô có ý gì? Sử Quế Bình, bình thường cô sở tác sở vi, người khác không chấp nhặt không có nghĩa mặc cô tác oai tác quái!” Dương Quân nghĩ dù sao văn phòng cũng không có ai, thừa dịp trút hết tức giận.

“Ý gì, ai không vừa ý cứ nói trước mặt tôi, tối thiểu tôi cũng có thể giữ chặt nam nhân của mình, không như Dương lão sư phùng má giả mập, cô cùng bạn trai giàu có đã sớm chia tay đúng không? Kỳ thật cũng không có gì khó nói!”

Dương Quân kinh hãi, sao có thể … Ngoài Lâm An Nhàn mình chưa từng nói với ai, nhưng Lâm An Nhàn cùng Sử Quế Bình căn bản không quen biết.

Dương Quân đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Quý Văn Nghêu từng nói mình và Trần Mộng Khiết ai cũng không phải bạn gái hắn. chẳng lẽ Sử Quế Bình đâm sau lưng mình, Văn Nghêu không cẩn thận trúng bẫy của cô ta?

Càng nghĩ càng có khả năng, cơn tức đã áp chế lại bùng phát: “Sử Quế Bình, không phải cô đã làm chuyện gì xấu hổ đó chứ, không sao lại biết chuyện tôi và Văn Nghêu!”

“Thừa nhận rồi sao, cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, chính mình xem đi!”

Sử Quế Bình vừa nói, đưa di động cho Dương Quân.

Dương Quân không rõ Sử Quế Bình giở trò quỷ gì, tiếp nhận di động.

Dương Quân không thèm để ý tạp âm ồn ào xung quanh, thất thần nhìn trừng trừng hình ảnh một nam một nữ, sắc mặtngày càng trắng bệch.

Trong đoạn video, Quý Văn Nghêu ngô nghê cười một mực lôi kéo Lâm An Nhàn không buông. Lâm An Nhàn dùn dằn hất tay Quý Văn Nghêu … Cuối cùng, Lâm An Nhàn nhìn quanh bốn phía, bất lực buông tha giãy dụa, Quý Văn Nghêu lập tức ôm Lâm An Nhàn đi xa.

Sao có thể! Điều này sao có thể!... Trước mắt Dương Quân một mảnh mơ hồ. Người mình tin tưởng giải bày hết nỗi thống khổ, người đàn ông mình một lòng một dạ yêu thương. Kết quả …

Họ xem mình như con ngốc, lén lút sau lưng!

Dương Quân lắc đầu không tin Quý Văn Nghêu lại coi trọng loại nữ nhân yếu đuối lại lôi thôi như Lâm An Nhàn. Sự thật trước mắt càng nhìn càng không thể chấp nhận.

“Cô có thể gửi qua cho tôi?” Dương Quân kiên quyết nói.

“Đương nhiên. Dương lão sư, kỳ thật nam nhân đều như nhau thôi.”

Sử Quế Bình dùng bluetooth gửi qua, sau đó cười đắc ý nhìn Dương Quân hấp tấp rời đi.

Sau lần may mắn gặp Quý Văn Nghêu, có thời gian Sử Quế Bình thường cố tình đi qua đoạn đường đó, không nghĩ đúng lúc thấy được trò hay. Không cần lên mình sàn, vẫn có thể chiêm ngưỡng vẻ mặt như đưa đám của Dương Quân. Nam nhân có sự nghiệp sao có thể để ý loại nữ nhân ra vẻ thanh cao, đạo đức như cô ta, về sau xem cô ta có còn tâm cao khí ngạo, hống hách trước mặt mình được hay không!

Ra cổng trường, Dương Quân loay hoay tìm taxi, hận không thể lập tức bay đến cho Lâm An Nhàn mấy bàn tay, loại tiện nhân không biết xấu hổ, phải cho Phó gia xem dâu hiền dâu thảo của họ, nữ nhân vô sỉ lợi dụng mình câu dẫn Văn Nghêu!

Lên taxi nói địa chỉ, Dương Quân nhiều lần thúc giục tài xế nhanh lên. Thanh toán tiền xe, Dương Quân trực tiếp xuống xe, một mạch chạy lên lầu ba, đứng trước cửa Phó gia lại đột nhiên do dự.

Vỗ về ngực, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài, suy nghĩ cẩn thận.

Hiện tại, mình không nên tìm Lâm An Nhàn tính sổ, phải làm rõ với Văn Nghêu, lúc trước nói tính cách không hợp, nguyên lai là thông đồng cùng Lâm An Nhàn!

Bất quá không phải không có khả năng Lâm An Nhàn dụ dỗ, uy hiếp Văn Nghêu.

Tình huống nào cũng đều có lợi cho mình! Nếu tình huống thứ nhất, Văn Nghêu phải xin lỗi mình, mình có thể đứng ở vị trí người bị hại chấp nhận tha thứ, khuyên bảo hắn tái hợp!

Nhưng nếu lầ do tiện nhân Lâm An Nhàn cố tình câu dẫn, mình có thể nghĩ biện pháp Văn Nghêu thoát khỏi bàn tay cô ta.

Dương Quân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy may mắn khi không xúc động đem sự tình làm rõ, vạn nhất Lâm An Nhàn phá bỉnh.

Liền xoay người ra khỏi tiểu khu, điện thoại cho Quý Văn Nghêu. Tín hiệu vang lên khoảng một phút, Quý Văn Nghêu mới tiếp: “Dương Quân, tôi đã nói cô không cần......”

“Văn Nghêu, em có việc trọng yếu muốn gặp anh.” Không đợi Quý Văn Nghêu nói xong, Dương Quân khẩn cấp chen ngang.

“Nói bây giờ hoặc không, việc của cô tôi không quan tâm.” Quý Văn Nghêu không đáp ứng gặp mặt.

Dương Quân đành phải nói: “Là chuyện anh và chị dâu em … Có người nhìn thấy dùng di động quay lại, anh giải thích chuyện này thế nào?”

Đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng, lát sau truyền lại ngữ điệu như trước bình tĩnh của Quý Văn Nghêu: “Rõ ràng một lần cũng tốt. An Nhàn là nữ nhân của tôi, cô muốn làm thế nào tôi không ý kiến, bất quá đối với cô không cần thiết để tôi giải thích. Sáu năm trước, An Nhàn là bạn gái của tôi, gặp lại phát hiện bản thân còn yêu cô ấy nên chia tay cô. Cũng không có gì áy náy, là Phó Minh Hạo không có năng lực chăm sóc An Nhàn! Cô mang chuyện này công khai tôi cám ơn không hết, nếu Phó Minh Hạo ly hôn, chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận. Tôi chỉ quản An Nhàn, người khác thế nào không quan hệ.”

Dương Quân thất thần ngồi ven đường cả buổi sáng mới tiêu hóa những lời Quý Văn Nghêu nói… Hắn yêu Lâm An Nhàn?

Nực cười, Quý Văn Nghêu yêu Lâm An Nhàn!... Mình chỗ nào không bằng Lâm An Nhàn … Diện mạo? Bằng cấp? Địa vị?...

Công khai hay im lặng?

Dương Quân muốn khóc khóc không được, vô thức lê bước về nhà.

Trực tiếp vào phòng ngẩn người.

Thầm nghĩ bảo hộ một mình Lâm An Nhàn? Muốn Lâm An Nhàn ly hôn sau đó song túc song phi? Dương Quân oán hận.

Quý Văn Nghêu ước gì có thể mượn cơ hội này phanh phui mọi việc, lại sợ Lâm An Nhàn thương tổn, lòng thực mâu thuẫn.

***********

Phó Lệ Na lập kế hoạch theo dõi Lâm An Nhàn, đúng là thấy có nam nhân đưa cô về, tuy thái độ thân mật nhưng chỉ đơn thuần là đưa về. Trong lòng hối hận không thôi ngày đó vội vàng ám chỉ Quý Văn Nghêu… Đành chờ cơ hội xin lỗi vậy.

Bất quá, Phó Lệ Na không nghĩ mình chưa tìm Quý Văn Nghêu, Quý Văn Nghêu đã tới tìm mình.

Nhìn nhất vạn, Phó Lệ Na cười mị: “Cậu làm gì vậy?”

Quý Văn Nghêu cười nói: “Tuy hợp đồng viết là nửa năm, nhưng lúc mua xe chị đã vay mượn không ít, tôi nghĩ nên đưa trước một tháng tiền thuê, chị đừng khách khí.”

“Văn Nghêu, cậu không khác gì em trai của chị. Tâm ý này chị nhận, cũng vừa lúc muốn tìm cậu.”

“Chị có việc?”

“Lần trước nói xong liền hối hận, không phải chị đem nước bẩn hất lên người cậu sao, vô luận như thế nào cũng không nên hoài nghi nhân phẩm cậu.” Phó Lệ Na thực lòng thừa nhận

Quý Văn Nghêu lắc đầu: “Không cần nói vậy, chị dâu không phải người như vậy.”

“Cậu sai rồi, khó mà nói, thật là nó có người bên ngoài. Ai, việc xấu trong nhà!”

Quý Văn Nghêu thử thăm dò: “Chị nghe ai nói?”

Phó Lệ Na thở dài: “Nào có người lạ, là chị cả tận mắt thấy.”

Quý Văn Nghêu nghe xong trên mặt biểu tình không thay đổi, nhưng lòng đã ngập trời gợn sóng, chẳng lẽ có nam nhân khác phỏng tay trên của mình!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện