Hoàng Tân Tuệ vừa về đến nhà đã nhìn thấy cha mình sức mặt tức giận bừng bừng, ngồi ở phòng khách chờ cô, ban đầu Hoàng Hiệu còn tưởng con gái sẽ nhân cơ hội này mà chạy trốn thoát thân, nhưng khi nghe người làm nói cô chủ quay về rồi thì ông ta cũng ngạc nhiên, sau đó mới ngồi ở phòng khách chờ cô.
- Còn biết lết về đây sao?
Nhưng Hoàng Tân Tuệ lại không quan tâm đến lời của ông ấy nói, cái thái độ bất cần của con gái càng khiến cho Hoàng Hiệu tức tối hơn, ông ta đập bàn đứng dậy, lớn tiếng gọi cô vào phòng khách để nói chuyện, dù không cam tâm nhưng cô vẫn nghe theo lời cha mà vào ngồi.
Nhìn thấy cha mình mặt đỏ tía tai như vậy trong lòng của Hoàng Tân Tuệ có chút lo lắng và chột dạ, cô sợ mọi chuyện của ngày hôm nay sẽ bại lộ, nếu nhưu cha cô biết thì chắc chắn ông ấy sẽ không để yên cho Đỗ gia…
- Con và con nhỏ nhà họ Đỗ kia giao du với nhau bao lâu rồi? Nó là vợ cũ của Lương Mục Phàm, con nghĩ con nhỏ đó sẽ thật tâm muốn giúp đỡ con sao?
- Cha, Khánh Huyền không phải là hạng người như cha nói, cô ấy là người tốt, từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ làm hại con.
- Vậy cha làm hại con sao?
- Cái đó… Con...
Hoàng Hiệu cũng biết con gái mình có lẽ bị chiều quá nên hư mất rồi, ông cũng không muốn lớn tiếng với con gái, liền nói qua lao vài câu rồi để cô đi về phòng.
Từ trên cầu thang nhìn xuống, Hoàng Tân Tuệ thấy cha mình đang bất lực ngồi xuống liền thấy có chút tội lỗi, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm cha mình rồi sao? Nhưng nếu như là thật thì tại sao ông ấy không nói thẳng ra cho cô biết, rốt cuộc thì cô lại là người không hiểu ông ấy nhất, cha cô… Ông ấy là cha cô vậy mà cô lại không hiểu nổi cha mình đang nghĩ gì, đang muốn gì và đang làm gì… Cuối cùng thì cô cũng bị quay như chong chóng.
Đi lên phòng, Hoàng Tân Tuệ chốt cửa lại, sau đó nhìn vào điện thoại của mình, người hầu thân cận của cha cô đã nói cho cô biết ông ấy đã gắn con chip giám sát trong chiếc điện thoại này, nên đã nhắc nhở cô hãy cẩn thận, bao nhiêu năm qua ở thương trường nhìn vào cũng chỉ thấy Hoàng Hiệu là một lão cáo già hi sinh tất cả để đạt được mục đích, chứ chẳng ai hiểu được lý do mà ông luôn muốn biến mình thành kẻ xấu, trước kia thì Hoàng Tân Tuệ cũng nghĩ ông ấy làm như vậy là vì mình, vì cha muốn cho mình một cuộc sống đầy đủ và êm ấm nên vẫn luôn cắn răng nhịn nhục, cho dù có bị nói xấu xa thế nào cũng chọn cách im lặng.
Người xưa có câu “Trên đời này chỉ có người xấu, không có người cha, người mẹ xấu”… Và từ trước đến giờ cô vẫm luôn tin cha mình vẫn còn chút lương tâm.
Buổi tối, trong bữa ăn của hai người thì Hoàng Hiệu vẫn im lặng, sự cố chấp của ông ấy khiến cho Tân Tuệ cũng