Hoàng Tân Tuệ không biết mục đích của cha mình là gì, nhưng dù sao thì ông ấy cũng không ngăn cản cô đến tham dự hôn lễ thì cũng xem như là báo đáp công ơn của bác sĩ Vũ.
Tên thuộc hạ tên Tiểu Đinh vừa rồi đã nói chuyện với Hoàng Hiệu cũng không biết nên nói gì với cô chủ của mình, cậu ta vẫn đắn đo việc có nên nói sự thật cho cô chủ hay thuận theo ý của ông chủ.
Nhưng vốn dĩ đứa bé là vô tội mà, hà cớ gì ông chủ cứ hết lần này đến lần khác muốn giết nó chứ?
Hơn nữa Hoàng gia cũng chỉ có một người con là Hoàng Tân Tuệ, nếu như cô ấy sinh con mà là con trai thì chẳng phải Hoàng gia sẽ có người kế nghiệp sao? Tiểu Đinh dù theo Hoàng Hiệu gần ba mươi năm vẫn không thể nhìn thấu con người của ông ấy, có thể ông ấy nghĩ nếu như không có đứa bé thì con gái ông sẽ có cơ hội gả vào hào môn vọng tộc, hưởng trọn cuộc sống xa hoa mà ai ai cũng ao ước, nhưng có lẽ ông ấy đã quá kì vọng của cô chủ, nên nhiều lần cô chủ cũng khiến ông ấy không khỏi thất vọng.
Nhìn cô chủ của mình vui vẻ như vậy Tiểu Đinh cũng không muốn làm cô mất hứng, chỉ âm thầm dặn dò thuộc hạ ngày mai cố gắng bảo vệ cô chủ và con của cô ấy cẩn thận, một phần là vì cậu ta không nỡ ra tay với một sinh linh vô tội, mặt khác nữa chính là tình cảm an hem giữa Tiểu Đinh và Huỳnh Lý, kẻ ngốc nhìn vào cũng biết Huỳnh Lý đã yêu đến mù quáng Hoàng Tân Tuệ, nhưng thứ ngăn cản cậu ấy và Tân Tuệ chính là thân phận, nếu như theo những lời mà Hoàng Hiệu nói thì chỉ cần hết ngày mai.
Hoàng Tân Tuệ sẽ giống như họ, không còn là tiểu thư đài cát gì nữa, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, xuất thân trong một gia đình tầm thường không nổi trội.
Nhưng điều khiến Tiểu Đinh không ngờ nhất chính là những người mà cậu ta xem là anh em lại phản bội cậu ta, họ đã âm thầm báo cáo chuyện này cho Hoàng Hiệu, lúc nghe họ nói như thế thì Hoàng Hiệu cũng suy sụp vô cùng, cuối cùng cứ nghĩ đã có người hiểu mình rồi, nhưng hóa ra là chẳng hiểu gì cả, người mình hết mực tin tưởng lại âm thầm phản bội mình.
Hoàng Hiệu đau đớn ra lệnh trừ khử Tiểu Đinh trong ngày mai, dù sao thì chuyện này cũng đã quá giới hạn của nó rồi, ông ta cũng không thể nào quay đầu nữa.
Ông ấy nhìn vào bầu trời đêm đầy xa xăm, nói:
- Ngày mai sẽ kết thúc sớm thôi… Cháu ngoại ngoan, cháu xuống dưới trước rồi ông sẽ đến đưa cháu đi.
Chúng ta không thể nào cản trở con đường thăng tiến của mẹ con được.
Bỗng nhiên trời nổi sấm chớp đùng đùng, nhưng tia sét sáng đánh xuống mang theo sự giận dữ của đất mẹ, những hạt mưa lấm tấm bắt đầu rơi rồi nặng hạt dần, một trận mưa lớn như trút nước, cũng như tiếng ai oan bên ngoài, đau lòng thay một