Đến khi Đỗ Khánh Huyền và Andrey đã hoàn thành xong thủ tục thì hai người họ cũng mua một ít cháo và đồ ăn kèm, nhưng khi họ đi vào phòng bệnh của Huỳnh Lý thì đã thấy Tân Tuệ đã thiếp đi từ bao giờ, chắc hẳn cô ấy đã mệt lắm nên mới ngủ gục như vậy.
Đỗ Khánh Huyền tìm một cái chăn nhỏ rồi đắp cho cô.
Trước khi hai người họ rời đi thì cũng để lại một mảnh giấy để thông báo cho Tân Tuệ.
Không lâu sau thì Huỳnh Lý cũng chầm chậm tỉnh giấc, cảm thấy bên cạnh giường có gì đó anh liền khó khan xoay đầu sang xem, khi nhìn thấy người con gái bên cạnh chính là Hoàng Tân Tuệ thì anh cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười, muốn đưa tay lên chạm vào tóc cô nhưng lại sợ cô tỉnh giấc, chắc hẳn khi nãy cô ấy bị dọa sợ nên mới mệt mỏi như thế, Huỳnh Lý cũng cố gắng trở mình để ngắm cô, nhưng vết thương thật sự quá đau đớn khiến cho anh cũng phải rên lên một tiếng.
Hoàng Tân Tuệ bị tiếng kêu của anh làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy anh đang trở người liền hốt hoảng đỡ anh, cũng không quên cằn nhằn:
- Anh muốn bỏ luôn cái lưng đúng không?
Huỳnh Lý cũng chỉ cười, Hoàng Tân Tuệ cảm thấy cái tên này thương ở lưng nhưng hình như ảnh hưởng đến não, đầu óc có vấn đề mất rồi, nhưng cho dù là cô có nói thì anh cũng chỉ gật đàu đáp lại, mặc kệ cho cô mắng hay càm ràm anh vẫn mỉm cười lắng nghe.
Có lẽ trước kia họ rất xa cách, đây cũng là lần đầu tiên mà Huỳnh Lý nhìn thấy thái độ tức giận này của Tân Tuệ… Thật sự cô quá đáng yêu rồi.
Nhưng lúc này Hoàng Tân Tuệ đi ra sau lưng kiểm tra vết thương thì thấy băng gạc đã rơm rớm máu, cô liền chết sững, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, sau đó là gọi cho y tá đến kiểm tra.
Một hồi lâu sau, y tá bước ra nhưng vẫn nửa mắng nửa trách yêu, nói:
- Sau này nên cẩn thận một chút, miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn đâu đấy.
À đúng rồi, bệnh nhân nên tránh vận động mạnh, nếu có chuyện gì thì phiền bạn gái chăm sóc tốt cho bạn trai mình nhé.
Huỳnh Lý nằm bên trong cũng nghe y tá gọi Tân Tuệ là bạn gái của anh, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, cô đi vào với gương mặt đỏ vì ngượng càng khiến cho trái tim của Huỳnh Lý không yên ổn, cái dáng vẻ thẹn thùng này đúng là vxu khí chết người.
Còn ở nhà, khi từ bệnh viện về nhà thì Khánh Huyền cứ thất thần suy nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, bây giờ họ vẫn chưa xác định được viên đạn thứ nhất là do ai đã ra tay và mục đích của nó là nhằm vào ai.
Vì nếu là Hoàng Hiệu thì ông ta không thể nào dùng tính mạng của con gái ra đùa giỡn được, dù ông ta có mất