Hoàng Tân Tuệ càng nghe càng hồ đồ, mẹ mình đang nói gì vậy nhỉ? Tại sao lại nhắc nhở cô phải bình tĩnh, lúc này thì cô chỉ nhìn thấy mẹ mình đi vào trong màn sương mờ rồi biến mất, cô cũng có mấy lần gọi vọng đến nhưng bà ấy không trả lời, cuối cùng thì bà ấy lại một lần nữa rời đi, để lại sự nuối tiếc trong lòng của cô ấy…
Nhưng sau đó lại có một giọng nói trầm thấp khác ở ngay bên cạnh, dịu dàng gọi cô:
- Tiểu Tuệ!
Giọng nói thân thuộc đến mức có thể khiến trái tim của cô bị bóp nghẹt, cô cố gắng lắc đầu không tin đây là sự thật, tại sao lại là cái giọng nói quen thuộc này chứ? Nhưng sau đó cô cũng quay đầu lại nhìn… Cô hoàn toàn chết sững, tại sao… Tại sao lại là anh ấy chứ… Cô lắc đầu không tin, đây là mơ… Đúng vậy, đây là mơ, Mục Phàm vẫn chưa chết, cô chắc chắn rằng anh vẫn chưa chết, đây chỉ là một giấc mộng chiêm bao thôi, cô không tin, cố gắng lùi lại… Thống khổ nói:
- Không… Không… Không… Anh không phải Mục Phàm! Mục Phàm vẫn chưa chết! Anh ấy vẫn còn rất khỏe manh… Đúng, anh ấy vẫn còn sống và sống rất tốt…
Lương Mục Phàm nhìn cô có chấp niệm với bản thân như vậy cũng không khỏi xót xa, sau đó muốn tiến chạm vào cô nhưng cô vẫn luôn né tránh anh và nói anh không phải Lương Mục Phàm.
Một người tiến, một người lùi trong cái không gian vô định này cũng không phải chuyện tốt, anh liền thỏa hiệp, hai người sẽ ngồi lại và nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Nhưng Hoàng Tân Tuệ vẫn không chấp nhận được sự thật liền liên tục lắc đầu rồi tìm kiếm hình bóng của mẹ mình, nhưng cho dù cô có gọi có khan cả cổ thì Tiếu Tân cũng không quay lại, hai hàng nước mắt cô đã sợ hãi mà rơi xuống, toàn thân của cô tựa như vô lực mà ngồi bệch xuống ôm mặt khóc lớn.
Lương Mục Phàm cũng đau lòng, anh chậm chạm tiến đến muốn đưa tay chạm vào cô nhưng sợ cô sẽ bài xích mình, nhưng nhìn phụ nữ của mình khóc đến thê lương như thế thì anh cũng không thể nhịn được, dịu dàng ôm lấy cô, nói:
- Tiểu Tuệ… Đừng khóc nữa, sống chết đều có số cả rồi, cho dù bây giờ em muốn cãi lại thì cũng không có cách nào.
Hoàng Tân Tuệ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó thì cũng chấp nhận sự thật rồi nhào vào lòng anh, đau đớn vừa đánh vào lồ ng ngực anh vừa uất ức nói:
- Tại sao… Tại sao anh lại bỏ rơi em… Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con em, anh có biết vì để bảo vệ con của chúng ta mà em đã làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo hay không hả? Lương Mục Phàm, em ghét anh… Rất ghét anh.
Lương Mục Phàm cũng hiểu được những gì mà cô ấy phải chịu đựng trong suốt thời gian qua,