Tạm biệt Hoàng Tân Tuệ và Huỳnh Lý xong thì Đỗ Khánh Huyền cũng được chồng mình đến rước về, anh thấy cô có suy nghĩ gì đó không nói ra nhưng đăm chiêu cả buổi, không biết bản thân có thành một người nhiều chuyện hay không nhưng Andrey vẫn nắm lấy tay vợ mình, hỏi:
- Em đang suy nghĩ gì vậy?
Đỗ Khánh Huyền nhìn anh, sau đó vẫn không biết nên nói làm sao nữa, chẳng lẽ bây giờ cô lại nói muốn đưa con gái đến nhận cha ruột của nó, không biết lúc cô nói như vậy thì Andrey sẽ nghĩ như thế nào, liệu anh có nghĩ rằng cô vẫn còn tình cảm với Lương Mục Phàm hay không? Rồi anh có bị chạnh lòng hay không? Rồi anh sẽ không vì thế ghét bỏ Tư Duệ chứ?
Nhưng có lẽ những suy nghĩ của cô đều đã bày ra hết trên gương mặt cau có khó chịu kia rồi, anh nhìn cô rồi nói:
- Em muốn để Irina nhận cha đúng không?
- Sao anh biết?
Đỗ Khánh Huyền biết mình lỡ miệng liền bịt miệng của mình lại, nhìn anh.
Cứ tưởng anh sẽ thấy khó chịu vì chuyện này nên sẽ không đồng ý, nhưng sau vài giây suy nghĩ thì Andrey đã tán thành ý nghĩ của vợ mình.
Dù sao thì đến một thời điểm nào đó họ cũng phải nói hết sự thật cho con gái biết thôi, không sớm thì muộn thôi thì cứ nói ngay bây giờ đi.
Cô nhìn anh bằng cặp mắt kinh ngạc, chắc là do cô nghĩ quá nhiều rồi phải không? Chồng cô không phải là người sĩ diện cùng không phải là kẻ ghen tuông vô độ như thế.
Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều quá rồi.
Andrey nắm lấy tay của vợ mình, dịu dàng nói:
- Chúng ta đã là vợ chồng, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng với anh, đừng giấu giếm gì cả, kể cả là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì hai cái đầu vẫn hơn mà.
Anh không muốn em bị áp lực bởi thiên hạ, vì họ chẳng nuôi ta ngày nào đâu, em hiểu ý anh không?
Đỗ Khánh Huyền mỉm cười rồi gật đầu, bây giờ tìm đâu ra một người chồng hiểu lý lẽ như thế này chứ, không phải là không có, mà là trong mười người thì chỉ có một, hai người mà thôi.
Bây giờ thì cô đã tìm được một người rồi, chỉ có kẻ ngốc mới buông tay.
Lúc này, Đỗ Khánh Huyền nhìn ra ngoài bằng kính xe thì thấy có gì đó không đúng lắm, đây đâu phải đường về nhà?
Cô đưa mắt nhìn anh, nhưng Andrey thì chẳng nói gì mà anh chỉ đang tập trung lái xe, trước khi hôn lễ được diễn ra cho đến tận ngày hôm nay thì anh vẫn chưa có một lần cầu hôn cô cho đàng hoàng.
Nhân cơ hội lần này thì Andrey muốn bù đắp cho vợ mình.
Chiếc xe cứ lăn bánh mãi, cho đến một bãi biển lớn.
bây giờ trời cũng bắt đầu sập tối rồi, cô cứ nơm nớp lo sợ nhìn chồng mình, không biết anh đang muốn làm gì ở đây nữa.
Đi với nhau được một lúc thì