Sau khi nghe những lời mà Đỗ Khánh Huyền nói thì sự tò mò trong lòng của Lương Mục Phàm đã hoàn toàn bị đánh thức, trước kia anh chỉ nghĩ nếu anh không làm sáng tỏ chuyện này thì ít nhất trong mắt của cô vẫn còn chút gì đó gọi là tôn trọng anh, nhưng bây giờ thì anh thật sự muốn biết chắc chắn Irina có phải con ruột của mình hay không.
Không thể nào chờ đợi thêm, Lương Mục Phàm liền lén lút lấy đi chiếc cốc mà Irina đã dùng qua để đem đi xét nghiệm AND.
Vài ngày sau, kết quả xét nghiệm được gửi đến văn phòng của anh, lúc này tay chân của anh bắt đầu lạnh toát, anh sợ kết quả trong phong bì này sẽ khiến nh sốc, có chút muốn mở nhưng nội tâm anh lại bảo đừng mở nó ra...!Trong đầu anh chảy dài những câu hỏi kì quặc, như là...!
"Nếu Irina thật sự là con của anh thì sao? Đỗ Khánh Huyền sẽ đồng ý giao.
lại con bé...!Hay anh sẽ giành giật cho bằng được?"
"Còn nếu như khi anh đã biết hết sự thật thì liệu anh có còn muốn kết hôn với Hoàng Tân Tuệ hay không?"
"Nếu Irina thật sự là con gái ruột của anh thì Hoàng Hiệu sẽ bỏ qua cho con bé và Khánh Huyền hay sao? Bây giờ anh chẳng còn đường lui nữa rồi...!Biết thêm sự thật cũng chỉ khiến bản thân thêm đau đầu mà thôi!"
Nhưng ở một bên khác thì nó cứ liên tục lặp đi lặp lại một câu nói "Nếu Irina là con ruột của anh thì mối quan hệ giữa anh và Đỗ Khánh Huyền sẽ có chút hi vọng, chẳng phải đó là điều mà anh luôn ao ước sao?"
Đến đây, anh hoàn toàn bị thuyết phục rồi, chẳng phải những năm qua anh luôn mong muốn được tái hợp cùng Đỗ Khánh Huyền sao? Nếu như Irina là con gái của anh thì giữa anh và con bé chắc chắn sẽ có một sợi dây liên kết phụ tử cho dù thế nào đi nữa thì con bé cũng cần sống cùng cha mẹ ruột mà.
Đến đó thì anh có thể bù đắp cho Khánh Huyền rồi.
Hạ quyết tâm, Lương Mục Phàm mở phong bì trên tay, đập vào mắt anh là con số chín mươi chín phẩy chín phần trăm, hai người là mối quan hệ cha con.
Sự thật khiến anh phải há hốc, có chút vui cũng có chút không vui, vậy là Irina chính là con gái của anh và vợ cũ, vậy cũng có nghĩa là sau khi ly hôn cô đã có thai, vì không muốn cho anh biết nên đã trốn chạy sang nước ngoài âm thầm sinh con.
Nhưng chưa kịp để anh phản ứng lại thì Hoàng Tân Tuệ và Lương Thoại Di đã đẩy cửa đi vào, anh hoảng hốt liền đem giấy xét nghiệm ném vào sọt rác.
Thoại Di có chút mất kiên nhẫn nói:
- Anh hai, dạo này anh cứ làm sao ấy, em gõ cửa muốn gãy cả tay mà anh không phản ứng gì cả.
Anh bị làm sao vậy?
- Có sao? Anh không nghe thấy.
Lương Thoại Di thở dài một tiếng, còn Hoàng Tân Tuệ lại lo lắng đi đến bên cạnh anh, dịu dàng đặt tay lên trán, khi xác nhận anh không có bệnh thì cô ấy mới an tâm thở ra một cái đầy nhẹ nhõm.
Không chỉ vậy mà con trách yêu:
- Anh đó, không biết giữ gìn sức khỏe của mình gì cả.
- Anh sẽ chú ý.
Lúc này Hoàng Tân Tuệ đưa mắt nhìn vào sọt rác, khi nãy hình như anh đã bỏ cái gì đó vào thùng rác...!Là trùng hợp hay anh có gì đó giấu cô mà không muốn cô biết? Ậm ừ một lúc, thì Hoàng Tân Tuệ nói:
- À đúng rồi Mục Phàm, ngày mai là mừng thọ lục tuần của cha em đấy.
- Ngày mai sao? Vậy để anh sắp xếp tiệc.
- Không cần đâu, em biết anh bận việc của Lương thị và Tân Lương nên em và Thoại Di đã chuẩn bị hết rồi.
Em đến đây chỉ để thông báo với anh để anh chuẩn bị thôi.
Lương Mục Phàm không hiểu lắm, chuẩn bị là chuẩn bị cái gì? Chỉ là một bữa tiệc mừng thọ thì thứ cần chuẩn bị chỉ là quà thôi, mà quà thì anh có thể nhờ trợ lý đi mua giúp, còn anh thì cần gì phải chuẩn bị.
- Cha em muốn nhân cơ hội này công bố ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta đấy.
- Em nói cái gì?
Đột nhiên Lương Mục Phàm