Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Lương Mục Phàm vẫn còn đang ngủ vì cơn say ngày hôm qua thì Hoàng Tân Tuệ từ sớm đã dậy để nấu một chút thức ăn cho anh, cô chỉ sợ khi anh tỉnh dậy thì sẽ không có thức ăn thì sẽ đói, chẳng những thế mà cô còn lo đêm qua anh uống say như vậy thì sáng này sẽ đau đầu nên bên cạnh thức ăn thì cô cũng nấu thêm một chút canh giải rượu, biết rõ Lương Mục Phàm không thích những thứ mà cô làm nhưng biết làm sao đây, vì yêu nên cô cứ mù quáng như thế thôi.
Đến Lương gia, Hoàng Tân Tuệ liền đi xuống bếp để hâm nóng thức ăn cho anh, nhiều người làm trong nhà nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên nói gì, những gì mà Hoàng Tân Tuệ làm hiện tại rất giống với thiếu phu nhân trước kia.
Nhớ năm, sáu năm trước, khi Đỗ Khánh Huyền còn là vợ của Lương Mục Phàm thì lúc nào cô cũng ở trong bếp để phụ giúp mọi người, chẳng giống gì với là thiên kim tiểu thư khác chỉ biết ăn không ngồi rồi, thay vào đó là sự ân cần, dịu dàng, chu đáo của cô dành cho Lương Mục Phàm, cũng như là dành cho các thành viên khác trong gia đình.
Đến cả cô chủ như khó tính như Lương Thoại Di mà cũng phải chấp nhận, tuy có chút không bằng lòng lắm nhưng Lương Thoại Di không làm ra những chuyện quá đáng nhằm mục đích đuổi chị dâu ra khỏi nhà.
Còn về việc thiếu phu nhân trước kia muốn ly hôn là vì lý do cá nhân, việc đó thì không đến lượt những người không thân phận như họ biết đến.
Nói sao thì Đỗ Khánh Huyền cũng là tiểu thư cao quý nhà họ Đỗ, dù cho cô ấy có yêu Lương Mục Phàm nhiều đến đâu thì một khi anh đã chạm đến giới hạn thì cô cũng chọn rời khỏi.
Cả một đêm uống say khiến cho đầu của Lương Mục Phàm quay cuồng và đau nhức, anh tỉnh dậy thì trời cũng đã đứng bóng, nghĩ đến những chuyện ngày hôm qua thì thật sự anh đã có chút bối rối...!Có lẽ anh hối hận rồi, anh không muốn kết hôn nữa, anh muốn bù đắp cho Khánh Huyền và con gái, anh muốn tái hợp với vợ cũ, anh cũng muốn dùng hết khoảng thời gian còn lại để chuộc lỗi.
Trong khi anh vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình thì Hoàng Tân Tuệ gõ cửa, tiếng gõ cửa đã đưa anh về hiện thực, giật mình nhìn sang cánh cửa vẫn chưa được mở ra, đưa mắt nhìn đồng hồ bên cạnh, anh nhướn mày nói giọng đầy uể oải
- Tôi không đói, mọi người cứ ăn trước đi.
- Mục Phàm, em là Tân Tuệ...!Đêm qua anh uống bao nhiêu vậy hả? Sao giờ này vẫn còn giọng uể oải như vậy? Mở cửa cho em đi.
Nghe giọng của Hoàng Tân Tuệ thì anh cũng có chút ngạc nhiên, sao giờ này cô ấy lại xuất hiện