Từ trước đến giờ chuyện mà ông nội nói ra, một lời chắc chắn đều như đinh đóng đóng cột, bây giờ Andrey Morozov đã đem nhẫn đó đeo vào tay của Đỗ Khánh Huyền...!Tức là ông nội cũng đã đồng ý người cháu dâu này.
- Mày...!Mày...!Mày lại dám đem nhẫn ông nội tặng mày trước khi mất cho người phụ nữ này? Mày có còn xem nhà Morozov ra gì nữa không?
- Ông nội từng nói, nhẫn trao cho ai thì người đó chính là cháu dâu của ông.
Cha mẹ muốn làm trái lại lời của ông nói?
Hai ông bà nhà Morozov không biết nói gì nữa, đúng như những gì mà Andrey nói thì chiếc nhẫn kia cuộc về ai thì người đó chính là cháu dâu của ông nội, là con dâu của nhà Morozov.
Nhưng mà làm sao cha mẹ của anh c
ó thể nuốt trôi được cục tức này.
Lúc đầu, khi Andrey thông báo Irina sẽ mang họ Morozov thì hai ông bà cứ tưởng thằng con này ra đường làm bậy, khiến cho con gái nhà người ta có thai, sau đó thì bắt đầu công cuộc theo đuổi vợ mình.
Nhưng hóa ra ngay cả cái thai kia cũng không phải của nó, vậy mà thằng con trai khờ này lại muốn đổ vỏ.
Thấy không thể nói chuyện với con trai, ông Morozov liền quay sang Khánh Huyền, nói:
- Maily tiểu thư, cô có thể vào thư phòng nói chuyện với tôi không?
Tuy Đỗ Khánh Huyền gật đầu nhưng Andrey nhất quyết không đồng ý, cha mẹ của anh, anh hiểu rõ nhất.
Nếu để họ ở riêng với Khánh Huyền thì khả năng cao cô sẽ không đồng ý kết hôn với anh nữa, mười ngón tay của hai người họ đan chặt vào nhau, Andrey nói:
- Cha có gì muốn nói thì nói ở đây đi.
Con cũng muốn nghe.
- Bây giờ tao nói chuyện với người phụ nữ của mày cũng không được sao?
- Đúng vậy!
Thái độ kiên quyết của Andrey đã khiến cho hai ông bà Morozov tức điên lên, suýt nữa là bệnh tim tái phát mà ngất đi.
Thấy hôm nay nói chuyện vẫn không đến đâu nên mẹ của anh đã bảo dừng lại, dù sao anh cũng mới vừa xuống máy bay vẫn còn mệt nên đi nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai nói tiếp.
Đúng lúc này, Irina từ bên ngoài bay bướm đi vào, cô bé nhìn hai ông bà bằng cặp mắt dò xét, mẹ của anh cũng nhìn về phía cô bé.
Không cần Đỗ Khánh Huyền nhắc nhở, thì Irina đã ngoan ngoãn khoanh tay, cúi đầu lễ phép, chào hỏi bằng tiếng Nga:
- Cháu chào ông bà ạ.
Giọng nói non nớt, gương mặt đáng yêu, động thái ngoan ngoãn như này làm sao mà không yêu cho được.
Andrey biết rõ mẹ thích có cháu nên mới đưa Irina sang đây.
Lúc này, Irina thấy bà nội cứ nhìn mình bằng cặp mắt chăm chăm kia cũng sợ, cô bé chạy nép vào người của Andrey.
Mọi hành động đều